Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

08

Hôm sau khi ta vừa đưa mã nô phủ, tin dữ truyền đến… đã tìm thấy thi thể Hứa Bình hầu.

Quan đang trên đường hồi kinh, thân gọi ta đến đón linh cữu.

Khi ấy, ta đang ngắm Văn cưỡi ngựa, không cho hắn mặc áo, cơ bắp săn chắc đến nỗi khiến ta nhìn không chớp mắt.

“Biên ải gió tuyết khổ cực, con sao chịu nổi, thân biết mà.” Ta khẽ lay thân, chỉ đổi lại một cái liếc lạnh.

“Phu của con dẫu sao cũng vì nước mà chết, con là phụ của trung liệt công , dù ngoài cũng nên làm cho tròn đạo. con nuôi đồ chơi ấy trong phủ, ta còn mắt nhắm mắt mở cho qua.”

thân liếc phía Văn đang cưỡi ngựa bắn tên, lời đầy ẩn ý.

Ta còn muốn biện bạch, bà đã quay người bỏ đi.

Hứa Bình hầu ơi Hứa Bình hầu, thật là ta xui xẻo khi gả cho ngươi. Ta chẳng muốn đi, đành giả bệnh.

Nhưng Thái y trong cung lại tới rất nhanh, nếu không bệnh thì buộc đi.

Hết cách, ta bảo nha hoàn mang một thùng nước lạnh tạt thẳng vào người.

Thân thể ta vốn yếu ớt, lập phát sốt.

Thái y đến bắt mạch, ta lấy khăn trắng quấn trán, rơi nước mắt như mưa, nức nở: “Vương thái y, phiền ngươi kê cho ta vài thang thuốc, ta sẽ mang theo dùng trên đường.”

Thái y rẩy quỳ tâu: “Thân thể không chịu nổi gió sương, nếu cố đi, e rằng nửa đường đã mất nửa mạng.”

Ta cố vùng dậy ra cửa.

Mã nô đứng chờ bên ngoài, thấy ta mày tái nhợt liền nhỏ: “Phu nhân thật có tình có nghĩa lão gia.”

Ta khẽ nhìn hắn, giọng trầm thấp: “, tình sâu nghĩa nặng.”

09

Hoàng đế cũng chính là cữu cữu của ta nghe Thái y tâu lại, lập ban chỉ ngăn ta giữa đường.

Cữu cữu ta, chẳng nỡ để ta chịu khổ. Ta không đi biên ải, nhưng thân thể lại thực sự suy nhược.

Trời lạnh, ban cơn sốt càng cao, ta mê man trên giường, tim đập dồn dập.

“Gọi mã nô tới.”

Nhớ ngày xưa, mỗi lần ta bị sốt, Hứa Bình hầu chưa từng đoái hoài. Hắn từ chiến trường trở , việc đầu tiên chính là cùng ta ân ái, như thể kẻ đói khát lâu ngày.

Ta đau đến rẩy cả chân, hắn chẳng chịu ngừng, phát tiết xong mới buông.

Nhưng trớ trêu thay, sau mỗi lần như thế, bệnh của ta lại khỏi thật.

Giờ ta nóng đến phát , mà Hứa Bình hầu thì đã chết. Không còn cách nào, ta đành gọi người mới.

Mã nô đẩy cửa bước vào, thấy ta áo quần xộc xệch, cũng chẳng tránh né, chỉ lặng lẽ đi tới.

“Phu nhân gọi nô .”

Ta chẳng buồn đáp, mắt chỉ dán vào bắp rắn chắc kia.

Ngón ta cào lên da hắn, để lại vệt máu đỏ: “Cởi ra, lên giường.”

10

Mã nô cúi người, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào ta. Ánh nhìn ấy lạnh nhạt, mơ hồ giống hệt phu đã chết trên sa trường.

“Phu nhân còn đang trong thời gian chịu tang, nô không thể làm .” Nhưng giọng hắn lại ngoan ngoãn như một con chó trung thành.

Vốn tính ta kiêu căng, trước kia còn nể Hứa Bình hầu vài phần, dẫu sao hắn cũng là chiến của nước An.

Nhưng đối diện một mã nô nhỏ bé, ta chẳng cần giữ lễ.

“Lên đây.” Ta quát khẽ, y phục trễ xuống tới ngực. “Nghe lời, hoặc là chết, tự chọn.”

Hắn rốt cuộc cũng cởi bỏ áo vải thô, bàn đặt lên má ta, làn da thô ráp khiến ta rẩy.

“Có từng làm chưa?”

Mã nô mím môi, môi hắn khẽ ướt, ánh mắt lạnh mà người lại nóng hổi.

“Hôn ta trước.” Ta ra lệnh, hắn lập nghe theo.

ràng hắn chưa có kinh nghiệm, hôn vụng , đau đến mức ta bật ra tiếng rên. Ta cắn ngược môi hắn, hắn mở mắt, trong mắt chẳng hề sợ hãi, mà ánh lên ý chinh phục cuồng dại.

Một hắn siết eo ta, mạnh mẽ chiếm lấy, chẳng biết tiết chế. Ta đưa ấn lên vết roi sau lưng hắn, bóp chặt từng tấc.

Nhưng hắn chẳng mảy may rẩy.

“Lộng quyền… ưm…”

Nhân lúc ta thở dốc, hắn khẽ cười.

“Chủ nhân không thích thế sao?”

Ha, ta chỉ khẽ đảo mắt, cười nhạt.

11

Một trôi qua, cơn nóng trên người ta thật đã lui.

Thái y ngạc nhiên y thuật của chính mình, cúi người cười : “ chỉ cần tĩnh dưỡng thêm ít ngày là khỏi. cũng chẳng ngờ phương thuốc lần lại linh nghiệm đến thế.”

Ta vén khăn trên , liếc hắn đùa cợt: “Ừm, Trần thái y là bậc đứng đầu Thái y viện. Thưởng.”

Thái y vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận bạc.

Ta vốn định đợi Hứa Bình hầu sẽ lại cùng hắn dây dưa vài lần, nào ngờ người đàn ông ấy thật xui xẻo, chết dưới mũi tên địch.

qua, ta ôm chặt eo mã nô, trong lúc cao trào nhất không nhịn được mà gọi một tiếng “ Văn”.

Cũng chính giây phút ấy, ta chợt nhận ra, có lẽ ta còn chút tình cảm Hứa Bình hầu.

12

Mười năm trước, Bình Dương kiêu ngạo kiều diễm, mang mười dặm hồng trang, gả cho thiếu niên tướng phong hoa chính mạo.

Khi chưa được phong hầu ban tướng, Hứa Bình hầu là thiếu niên hào kiệt vang danh Biện Kinh.

Hắn liều lĩnh, can đảm, lần đầu ra trận đã dám dẫn tám trăm binh xông thẳng đại doanh Hung Nô. Một hành nghìn dặm, như binh giáng thế, chém đầu thiền vu Hung Nô.

Người như thế, sánh Bình Dương được nuông chiều trong phú quý, là đáng tiếc.

Hắn chắc hẳn cũng nghĩ vậy. tân hôn, hắn chẳng buồn hành lễ hợp cẩn, chỉ đuổi hết hỷ nương cùng nô bộc ra ngoài, lập vào thẳng chính đề.

Ta cắn hắn, cấu hắn, để lại vô số vết máu trên vai hắn.

Hắn chỉ ôm ta cười lớn: “Người Hung Nô còn chẳng làm ta bị , có có thể bị một nữ như nàng làm ta đổ máu.”

Lúc ấy, ta tuy kiêu ngạo nhưng chưa hiểu phòng the.

Bị hắn trêu đùa, đến đỏ mắt, nước mắt rưng rưng nhưng cắn răng không rơi.

Hứa Bình hầu dịu giọng: “Nàng không muốn thì thôi.”

Hắn không ép buộc, chỉ hơi thô bạo chút.

Ta lại lật người, đè hắn xuống giường: “Bản chưa cho ngươi đi.”

“Nàng dám ra lệnh cho ta?” Hắn bật cười lạnh, lập lật người, đè ta xuống dưới.

Một điên cuồng, hai người như chẳng biết mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, ta vừa tỉnh, bên cạnh đã trống không. Hứa Bình hầu lại lĩnh chỉ ra trận.

Chỉ còn mình ta quấn lấy màn sa, ngồi giữa giường chiếu rối bời.

, giờ ra tiễn còn kịp gặp một lần.” Thị nữ khẽ nhắc.

Ta nhận chén trà thị nữ đưa, ép cơn nghẹn xuống ngực.

“Hắn là cái gì mà ta đi tiễn?”

13

Chính vì mối hận ấy, từ đó trở đi, ta nhìn hắn thế nào cũng không thuận mắt. Hắn bận, ta cũng chẳng còn hơi đâu mà cãi vã.

Mười năm trôi qua, hắn từ tướng trẻ tuổi trở thành sát , chiến , ngôi sao của nước An.

Hào quang chói lòa, tính khí cũng ngày càng dữ dằn.

Mỗi lần hồi kinh, thân thể hắn luôn đầy tích.

Ta từng bảo hắn sống không lâu, hắn bịt miệng ta, mắng ta xui xẻo, chẳng ngờ lời ấy lại ứng nghiệm.

Ta ngồi dậy, vứt khăn sang một bên: “Gọi Văn vào.”

“Dạ.”

Mã nô bước vào, tinh phấn chấn, trên người mặc áo vải thô.

“Phu nhân gọi nô ?”

Ta ra hiệu cho hắn lại gần hơn: “Lưng ngươi khỏi chưa?”

Hắn hơi ngẩn: “Vết nhỏ thôi, không đáng gì.”

“Lát nữa bảo thái y xem, đừng để lại sẹo, xấu lắm.”

Hắn ngoan ngoãn gật đầu.

hắn ghé gần, mắt sáng, giọng khẽ hỏi: “Phu nhân, qua người có hài lòng không?”

Câu hỏi ấy thật thành thật. Ta đoán hắn sợ ta ngủ xong sẽ vứt bỏ, đuổi khỏi phủ.

“Cũng tạm.” Đó là lời thật.

Tuy là lần đầu, nhưng hắn tựa như có thiên phú, hiểu thân thể ta đến lạ. Nếu không, ta cũng chẳng đến nỗi gọi hắn bằng tên người đã chết.

“… so Hầu gia thì thế nào?”

“Vô lễ.” Ta nheo mắt, khẽ nhíu mày.

Mã nô cúi đầu, hàng mi dày khẽ .

“Nô chỉ muốn biết, phu nhân coi nô là gì.”

“Một món đồ biết động đậy.” Ta buột miệng, nắm cằm hắn, ép hắn ngẩng lên. “Ít mơ tưởng đi, nghe chưa? Ngươi không bằng một sợi tóc của Hứa Bình hầu.”

14

Từ khi đó ta và mã nô ngày càng gần gũi, ta cũng ít ra ngoài.

Hắn thực rất biết cách làm ta vui, từ lần hỏi ta kia, hắn chẳng còn nhắc tới Hứa Bình hầu nữa.

Ta còn tưởng hắn sẽ khó chịu, không ngờ ngược lại, hắn ngày càng vui vẻ… ta thật không hiểu.

Nhưng chẳng bao lâu, tin phụ Hứa Bình hầu tư dưỡng nam sủng lan truyền khắp nơi.

Chưa đợi thân hỏi tội, cữu cữu đã ban chỉ triệu ta và mã nô nhập cung. Cữu cữu là người chứng kiến Hứa Bình hầu trưởng thành, đối hắn chẳng khác con ruột. Vì thế hôm nay sắc người cực kỳ khó coi.

“Trần Khanh! Con điên sao?” Cữu cữu hiếm khi gọi cả tên họ của ta… ta biết người thật sự nổi giận.

Đế vương một khi thịnh nộ, tất máu chảy nghìn dặm, hôm nay e rằng mã nô khó giữ mạng.

Hắn bị Ngự lâm trói gô, bao vây tứ phía.

“Đánh trượng một trăm.”

Một trăm roi ấy, chẳng khác nào đánh đến chết. Ta quỳ xuống trước cữu cữu, không dám cầu xin.

Cả đời vinh hoa phú quý của ta và thân đều nằm trong một ý nghĩ của người, ta ai có thể đắc tội, ai tuyệt đối không.

“Cữu cữu, biết sai .” So mạng của mã nô hèn mọn, ta quý mạng mình hơn.

Sau lưng đã vang lên tiếng roi xé gió, mã nô im lặng chịu đòn, máu thịt văng tung tóe.

, sao con có thể làm hồ đồ thế ? Văn mới mất mấy ngày, con chẳng sợ hắn nơi cửu tuyền lạnh lòng sao?”

Cữu cữu rưng rưng nước mắt… Hứa Bình hầu chết, người mấy ngày liền không thượng triều vì đau lòng.

Giờ thấy ta chẳng chút bi , người hẳn cực kỳ thất vọng.

chỉ là vì… hắn…” Ta quay đầu, chỉ phía mã nô. “Hắn rất giống Văn.”

Mã nô ngẩng lên, đôi mắt đang chịu đau bỗng sáng rực.

Nhìn vào ánh mắt trong veo ấy, ta thoáng thấy xấu hổ. Đem hắn làm thế thân cũng đành, nay còn khiến hắn mất mạng, thật là nghiệp chướng.

Có lẽ lời ta khiến cữu cữu động lòng, người phất bảo dừng.

Cữu cữu bước xuống khỏi bậc cao, đến gần mã nô, hai người gì đó, ta đứng xa không nghe .

, con đi.”

Ta ngạc nhiên, sao cục diện lại xoay chuyển nhanh đến thế?

“Người cứ tạm lưu lại trong cung. Việc , trẫm sẽ giữ kín cho con.”

Ta chỉ nghĩ cữu cữu ta mà thôi. Nội thị đỡ ta đứng dậy, ta giả bộ quỳ quá lâu nên loạng choạng, suýt ngã.

Cữu cữu nhiên hốt hoảng, tự mình đỡ ta dậy.

“Thân thể không tốt, còn gây rắc rối.” Người khẽ thở dài, muốn lại thôi.

“Để cữu cữu thất vọng, tội đáng muôn chết.” Ta chớp mắt, nước mắt rơi lã chã. “Chỉ không , là ai cố ý ly gián tình thân giữa ta và cữu cữu?”

Cữu cữu quét mắt nhìn ra ngoài, giọng lạnh nhạt: “Còn có thể là ai?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương