Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

15

Từ khi xuất giá, ta chưa từng trở lại Cao gia.

Ta theo họ của mẫu thân, phụ mẫu sớm đã hòa ly. Cao gia vẫn luôn oán hận mẹ con ta, âm thầm giở nhiều thủ đoạn hãm hại.

Mười năm nay, là nhờ Hứa Bình hầu trấn áp, bọn họ mới không dám càn.

Rời cung, ngồi trong xe ngựa, càng nghĩ ta càng .

Nghĩ kỹ lại, con ngựa mất khống chế hôm ở trường mã cầu, sao lại trùng hợp lao thẳng về phía ta? không có mã nô, e rằng ta đã chết ngay tại chỗ.

Trong ta chợt lóe lên một suy đoán.

Cái tên họ Cao ngu xuẩn ấy, Hứa Bình hầu chết, gã liền muốn mạng ta. Thật đáng thương cho cái đầu nhỏ bằng móng tay của gã, thế mà cũng biết tính toán độc địa đến .

Xe ngựa dừng Cao phủ, ta xuống liền giật ngựa trong tay xe, dẫn nha hoàn đi thẳng vào trong.

Gia đinh không dám ngăn, chỉ vội vàng chạy đi thông báo.

Đến khi ta vào chính sảnh, “Cao Nha Nội“ kẻ háo sắc bụng phệ ấy đã cười hề hề ra đón.

Gã dường như đoán được ta sẽ tới, cợt nhả hỏi: “Tiểu Tửu tỷ, có việc gì thế? Mới từ trong cung ra hả? Còn con mã nô nhỏ của tỷ đâu rồi?”

Ta chẳng buồn nói, vung quất thẳng lên người gã.

Thân hình gã béo núc, hét lên thảm thiết.

hôm nay ngươi dám né một , ta tru di cửu tộc ngươi.”

“Cao Nha Nội“ biết rõ tính ta, từ nhỏ đã ta đánh quen, không dám nhúc nhích.

Trong ta đếm từng .

Đủ hai mươi bảy , mã nô chịu bao nhiêu, gã phải chịu bấy nhiêu. Đến cuối cùng, tay ta cũng mỏi.

“Cao Nha Nội“ khàn giọng, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ.

Lúc ấy, người nhà gã mới lục tục kéo đến, chẳng ai dám can.

“Cảnh cáo ngươi, lần còn dám giở trò, ta thật sự sẽ giết chết ngươi. Còn Cao gia các ngươi, tốt nhất đừng để ta phải thấy mặt nữa.”

Năm xưa, mẫu thân gả vào Cao gia chỉ vì si mê phụ thân ta.

Phụ thân ta vốn chỉ là tú tài thi trượt, không cưới Trường công chúa, Cao gia sao có được vinh hiển như hôm nay?

Nhưng sự thật chứng minh… bùn lầy không thể sinh sen.

Một nhà tiện nhân.

Mẫu thân không sinh con trai, bọn họ lại dám ở mặt bà, nam nhân đến ngủ cùng a hoàn… thật bẩn thỉu ghê tởm.

16

Chuyện ta gây náo loạn ở Cao gia, mẫu thân nhanh chóng hay tin.

Bà dịu dàng cầm tay ta, khẽ nói: “Lần để nô tài đánh thay, đừng để bẩn tay con.”

Ta bật cười… đúng là mẹ con ta thật nhau.

“Cữu cữu còn con không?”

Mẫu thân mỉm cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc rối trên trán ta.

“Không đâu, cữu cữu thương con, sao nỡ . Cả tên mã nô kia, nói cũng bình an vô sự.”

ta mừng rỡ, vội hỏi khi có thể đón hắn về.

“Vội gì? mai cữu Hứa Bình hầu sẽ đến, trong thời gian phát tang giữ , con tuyệt đối không được bừa.” Mẫu thân nhéo nhẹ má ta, cẩn trọng dặn dò.

17

Thi thể Hứa Bình hầu chưa vào Biện Kinh, mà dân chúng đã tự nguyện ra đường đưa.

Ta là quả phụ, tất nhiên phải tỏ vẻ đau thương. Một thân áo trắng, tóc vấn tang, đến phấn son cũng không điểm.

Ngắm bóng mình trong gương, ta thoáng ngẩn ngơ.

So với dáng vẻ lộng lẫy thường, hôm nay trông ta khác hẳn, thanh lạnh mà trang nghiêm, hiếm khi có được.

“Đi thôi.” Mẫu thân dìu tay ta, cùng ta đến cữu Hứa Bình hầu.

Quan tài từ gỗ nam mộc dát vàng, dưới ánh mặt trời sáng rực, phủ lên đó là chiến kỳ nước An, chữ “Hứa” thật lớn.

Ta vốn nghĩ mình sẽ không , mà khoảnh khắc thấy quan tài, mắt đỏ hoe.

Hứa Thứ , đồ nam nhân chết tiệt. Chết sớm như thế, mà vẫn khiến ta chẳng thể quên. Ta đưa tay vuốt lên nắp quan tài, hai hàng lệ lặng lẽ rơi.

Hứa Bình hầu không còn thân nhân, cũng chẳng có con nối dõi. Vì , người duy nhất đi theo cữu hắn, là ta.

Quan tài được đưa vào đường Hầu phủ, bên ngoài dân chúng than vang trời.

Ta ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lặng quan tài xuất thần.

Chừng nửa canh giờ , ta mắng hắn trong đủ kiểu, thật sự hết cả lời. Ta muốn mở nắp quan tài ra hắn lần cuối.

Xung quanh không ai, cũng chẳng ai ngăn.

Nhưng ta yếu nhớt, đẩy mãi nắp cũng không nhúc nhích.

Càng tức, ta càng .

“Hứa Thứ , ngươi chết rồi mà vẫn còn đối nghịch với ta sao!”

Đang , lưng vang lên tiếng chân. Rồi một cánh tay rắn chắc ôm ta từ phía .

Ta quay lại… là mã nô.

Hắn nắm tay ta, khẽ đẩy, nắp quan tài liền mở ra nhẹ nhàng.

Bên trong, khuôn mặt Hứa Bình hầu hiện rõ.

Ta chưa từng tưởng tượng hắn chết ra sao, nên giờ phút này hoàn toàn không chuẩn được.

Trên mặt hắn đầy vết thương, áo giáp chỉnh tề, nhưng ta vẫn nhận ra… hắn đã mất một cánh tay.

Chỉ là nơi thắt lưng lại có một vệt đỏ khiến ta thấy quen thuộc. Ta khẽ lật lên… là chiếc tay, đôi uyên ương méo mó.

Ta bật cười, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười đến thế.

“Hắn từng nói ta rất xấu.”

18

Cả đời này ta chưa từng động kim chỉ, thế mà Hứa Bình hầu chẳng hiểu nổi hứng gì, lại nằng nặc đòi ta cho một chiếc tay.

Hắn bảo, trong quân doanh, nam nhân có gia thất đều mang theo vật ước của thê tử, chỉ có hắn là không.

“Ta là chủ soái, không có, chẳng phải mất mặt sao?” Hắn nói như ra quân lệnh.

Tính ta cứng đầu, há dễ lời.

ngờ hắn học đâu cái trò trêu chọc vụng về, cố ý khiến ta nổi hứng mà vẫn không chịu chiều.

Ta tức muốn , hắn lại xuống, lạnh giọng: “ .”

Được thôi, hắn chẳng nói nổi câu dịu dàng , ta đành cắn răng theo.

Lúc rảnh rỗi, ta cầm kim chỉ bắt đầu . Chưa được mấy mũi, hắn lại rời đi.

Hai mùa xuân thu trôi qua, khi ta hoàn thành đôi uyên ương xấu xí, hắn mới quay về.

thấy, hắn cười nhạo ngay: “Quả nhiên, nàng chẳng có khiếu nữ công.”

“Không thích thì ta cắt đi.”

Hắn giữ chặt tay ta, nhét vào chiến bào: “Để ta tự mất, tránh để chúa quý giá đứt tay.”

Miệng lưỡi hắn chẳng bao giờ biết mềm.

Ta ấm ức, bởi khi , tay ta thật sự kim đâm đến hai mươi bảy lần. Hắn lại chẳng hiểu, bảo ta thích giở tính trẻ con.

Ta tức , dọn vào cung ở với mẫu thân.

Hắn mỗi đứng chờ ngoài điện nửa canh giờ, đến đúng giờ liền đi. Mẫu thân hỏi khi ta định gặp hắn, ta chỉ nói “ mai”.

Nhưng trong , ta đếm từng … hai mươi bảy , bằng đúng số lần ta kim đâm.

Đến thứ hai mươi bảy, ta sửa sang xiêm y, chờ cung điện… nhưng hắn không đến.

Đó là lần đầu tiên ta muốn hòa ly.

Ta chẳng biết hắn bận gì, chỉ biết ta và hắn, thật sự không thể sống cùng nhau nữa.

Ta là chúa Bình Dương tôn quý, con gái duy nhất của Trường công chúa, cớ gì phải nhẫn nhịn hắn?

Thư hòa ly gửi đi, chẳng nhận được hồi âm.

Chỉ chờ được tin… hắn lại ra chiến trường.

Ta , nhưng vẫn lời cữu cữu, dọn về Hầu phủ.

Khi ấy ta nghĩ, lần hắn trở về, ta nhất định không để hắn yên, phải hòa ly cho bằng được.

Ai ngờ, lần này hắn thật sự trở về, nhưng ta đã chẳng còn cách báo thù.

Bởi vì, hắn chết rồi.

19

Mã nô giúp ta lau nước mắt, giọng nhẹ như gió: “Ta vẫn tưởng nhân không có tình cảm gì với Hầu gia.”

Ta quay đầu hắn: “Là cái gì khiến ngươi có ảo giác đó?”

“Dù sao Hầu gia mất, nhân lại đối ta ân ái như …” Mã nô đúng là loại nam nhân mềm , khuôn mặt rắn rỏi thế kia mà nói ra mấy lời nũng nịu như trẻ nhỏ.

Ta khẽ cười: “Ngươi chỉ là kẻ thay thế.”

Ta và Hứa Bình hầu tuy chẳng mấy mặn nồng, nhưng dù gì cũng là thê mười năm, há để một mã nô nhỏ bé so sánh được.

“Ngươi còn chưa nói, vì sao cữu cữu ta lại đột nhiên thả ngươi về?”

“Bệ hạ có lẽ cũng thấy ta Hầu gia, nên bảo ta trở về… hầu hạ chúa cho tốt.” Mã nô mỉm cười, không biết hắn đang vui điều gì.

“Đi rượu tới.” ta buồn bực, tiện tay rút chiếc Hứa Bình hầu mang bên hông, ném bừa xuống đất.

Gió cuốn bay đỏ, đôi uyên ương méo mó trên đó càng xấu kỳ lạ.

Mã nô mang đến hai vò rượu mạnh, ta và hắn mỗi người một vò. Rượu vào người, thân thể nóng rực.

Bất chợt ta nghĩ ra cách báo thù hắn.

Ta đưa tay cởi khuy áo của mã nô, hắn lúng túng: “ nhân, không thể…”

“Ta biết là không nên.” Nhưng ta, Bình Dương chúa, chưa từng chịu ấm ức. Hứa Bình hầu chọc ta, ta chưa kịp báo.

Giờ ta muốn loạn ngay mặt hắn… hắn có thiêng, để hắn tức mà sống lại.

Mã nô toan lùi, ta nắm cổ áo hắn, kéo tới hôn loạn.

Dù gì cũng đã thân cận vài hôm, thêm men say khiến ta mơ màng, miệng buột khẽ : “Thứ …”

Mã nô vốn còn kháng cự, hai chữ ấy liền khựng lại, cả khí phách cũng tan biến. Hắn cúi xuống hôn nốt ruồi đỏ trên ngực ta, liếm khe khẽ đáp.

Trong tiếng thở gấp, ta bỗng hắn ta bằng một tiếng “Khanh khanh”…

Hai chân ta run lên, tim đập loạn.

Người trong thiên hạ dám ta như thế, chỉ có Hứa Thứ . Ngoài hắn ra, không ai được phép, ta từng chê hai chữ ấy tục tằn, chẳng cho ai .

Dưới ánh đèn u tối trong đường, mắt ta, gương mặt người đàn ông kia lại càng hắn.

Sao có thể? Chẳng phải hắn nằm trong quan tài kia sao?

Hay thật sự… hắn ta tức mà sống lại rồi?

Ta kinh hãi đẩy mạnh hắn ra: “ rồi ngươi ta là gì?”

20

Chiếc đỏ chẳng biết gió thổi khi đã rơi lên người mã nô. Hắn tiện tay vò lại, rồi nhét vào ngực.

Động tác đó quen thuộc đến đáng sợ. hệt Hứa Bình hầu.

Sao có thể… sao lại…

Chẳng lẽ ta say đến mức mê loạn, hay là ta yêu hắn đến hóa điên, đến nỗi ai cũng thấy là hắn? Không thể . Ta và hắn, thê lạnh nhạt, sao có thể sâu nặng như thế?

Mã nô nắm tay ta, khẽ nói: “Ta… chẳng nói gì cả.”

Nhưng khóe môi hắn lại cong lên, chứa ý cười.

Ta càng thấy không ổn, điên cuồng đẩy hắn ra.

Hắn lại kéo mạnh hai chân ta, lôi ngược ta vào .

Thân hình rắn chắc, ngực phập phồng như sắt thép. Lúc này, hắn chẳng còn dáng vẻ của kẻ nô tài… mà toát ra thứ uy nghi bức người.

Ta sợ hãi nấc, cuộn người trong ngực hắn: “Hứa Thứ , ngươi là quỷ, đừng hù ta! Ngươi hù ta, ngươi là đồ khốn!”

tên mã nô này… thật sự quá hắn.

Ta nước mắt lưng tròng, hắn lại bật cười, cúi xuống hôn lên trán ta.

“Không phải nàng bảo ta chỉ là kẻ thay thế sao? Giờ ta đến thế rồi, sao lại sợ? Nàng đúng là ‘Diệp công hiếu long’*, Bình Dương chúa.”

(*Diệp công hiếu long: Người miệng nói thích rồng, thấy rồng thật lại sợ.)

Ta mờ mịt, không biết mắt là người hay ma.

“Chỉ là một nữ tử yếu đuối, tưởng mình giỏi lắm.” Hắn buông ta, đứng dậy đến bên quan tài.

Kỳ lạ thay, tuy vẫn khoác bộ áo mã nô, nhưng phong thái của hắn đã khác hẳn… không còn khiêm nhường, mà đầy uy nghi của tướng quân.

Cùng một gương mặt, một thân thể, nhưng từng cử động đều là của chiến thần Hứa Bình hầu.

“Bình Dương chúa, ta không phải thế thân. Ta là thật, là Hứa Thứ .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương