Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Từ sau vụ ầm ĩ ở quán trà sữa hôm , Hà Thụy tránh mặt tôi một thời gian.
Thấy tôi không có động tĩnh gì, anh ta lại về làm “người chồng nội trợ” như cũ, tiếp tục chuẩn cơm trưa mang đến văn phòng.
Tôi mở hộp giữ nhiệt ra — tầng tiên là một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi nhướng mày nhìn anh ta.
Hà Thụy nói:
“ , tất đều là lỗi của anh. Đừng giận , được không?”
Tôi hỏi lại:
“Cái nhẫn này… chắc không rẻ đâu nhỉ?”
Anh ta cười:
“Vì em, bao nhiêu tiền cũng đáng mà.”
Tôi không nói gì, tiện ném chiếc nhẫn vào ngăn kéo. Không buồn nhìn anh ta lấy một cái.
Lúc , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Trợ lý nhỏ cau mày bước vào văn phòng:
“Tổng Giám đốc Lục, dưới sảnh có chục người đang gây náo loạn. vệ không đuổi được.”
Gây chuyện?
Tôi theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông đang tỏ ra điều này.
Hà Thụy cũng có vẻ nghĩ đến điều gì , rất nhanh đã tiếng:
“Chắc chắn không phải đâu.”
“Vậy thì càng chưa chắc.”
Thang máy vừa mở ra, tôi đã nhìn thấy một tấm băng rôn lớn được giăng giữa sảnh.
Tôi đọc từng chữ một:
“Con tiện nhân Lục cút ra xin lỗi! Phá hoại gia đình người khác, đáng thiên đao vạn quả!”
Sắc mặt Hà Thụy… tái xanh.
7.
Phải nói thật, đám người kéo đến lần này toàn là thân hình vạm vỡ, nhìn phát là không dễ xơi.
Mấy anh vệ đứng mặt , nhìn khác nào… gà con gặp diều hâu.
Tôi còn thấy một người quen — một bà cụ mặc sườn xám rất chỉn chu.
Lúc này bà đang nắm lấy cổ áo một vệ mà chửi rủa đầy khí thế.
Tôi nghiêng , sang nhìn Hà Thụy, giả vờ như tình cờ phát hiện:
“Ơ kìa, phải là anh sao?
Trùng hợp ghê, bà cũng đến tham quan tòa nhà Lục thị à?”
Hà Thụy lúng túng:
“ anh… không có ý đâu…”
Giọng nói đầy thiếu tự tin và chột dạ.
tiếng chửi rủa chát chúa kia, dù anh có chối cũng vang vọng đại sảnh, ai mà không nghe thấy?
Tôi lại mỉa mai thêm một câu:
“Chà, anh chơi lớn thật đấy. Bà làm vậy nghĩa là xem như dứt tình luôn với đứa con này rồi phải không?”
Lễ tân bước đến, đưa cho tôi một chiếc :
“Tổng Giám đốc Lục, tụi em đã báo cảnh sát rồi. Còn đây là cầm của chị.”
Tôi giơ ngón cái khen ngợi.
Bình thường tôi là kiểu người lịch sự, không thích cãi đôi hay hét toáng.
nếu người khác la vào tai tôi , thì tôi cũng không thể ngồi yên chịu trận được.
So với , bà cụ kia phản ứng còn nhanh hơn.
Vừa thấy tôi, bà đã lôi trong giỏ ra một quả trứng gà sống, nhắm thẳng về phía tôi mà ném.
Ném trứng á? Đùa à?
Tôi từng là No.1 môn né bóng hồi học, để bà ném trúng thì phải mất mặt lắm sao?
“Bốp!”
Ôi bất ngờ thật sự —
Bà cụ kia khỏe, lại còn ném trúng đích.
tiếc là…
nạn nhân lại là đứa con trai cưng của bà ta.
8.
Tôi lặng lẽ né sang một bước .
Lòng đỏ và lòng trắng trứng hòa làm một, từ mái tóc Hà Thụy chảy xuống, mùi tanh nồng khiến hình tượng mà anh ta gắng gượng giữ gìn… sụp đổ hoàn toàn.
“…” – giọng Hà Thụy khàn đặc – “ đang làm gì vậy…”
Tiếc là bà nhà Hà không hề nghe thấy lời con trai mình.
Tôi cũng hơi tiếc – lẽ ra nên đưa cái của tôi cho anh ta mượn.
Giờ vào khung giờ cơm trưa, dân văn phòng ra ngoài kiếm đồ ăn đông như trẩy hội.
mất vài phút, phía tòa nhà Lục thị đã bao vây kín mít.
ăn mặc rất chỉn chu, dắt theo Lạc Lạc đứng phát tờ rơi giữa đám đông:
“Mọi người nhìn cho kỹ nhé! Chính là người phụ nữ này chen vào hôn nhân của tôi và chồng tôi! Đồ mặt dày vô liêm sỉ như cô ta mà cũng dám làm việc trong công ty của chồng tôi?
Mỗi ngày còn ở trong văn phòng lén lút thân mật! Ghê tởm thật sự!”
Một đồng nghiệp tiện vớ được tờ rơi liền đem cho tôi xem.
Phải nói thật, ảnh tôi trên chụp cũng khá đẹp.
Tôi cầm tờ giấy, chìa ra mặt Hà Thụy, mỉm cười:
“Cảm ơn ‘ thanh mai’ của anh nhé.
Coi như giúp tôi quảng bá thương hiệu Lục thị.”
Vốn đang im lặng, khi nghe tôi nói đến ba chữ “ thanh mai”,
gương mặt Hà Thụy bỗng lộ vẻ tổn thương:
“ … em điều tra anh?”
Tôi khẽ cười, bình tĩnh đáp:
“ phải chính ai đã vi phạm hợp đồng sao?”
9.
Không đợi Hà Thụy tiếng, tôi đã xách bước thẳng ra cửa.
Tôi còn thấy máy truyền hình dựng ngay sảnh.
Ghê gớm thật, lần này là chơi lớn đến ekip truyền thông cũng kéo tới.
Cái giỏ trứng của bà cụ đã vệ tịch thu để qua một bên.
Vừa thấy tôi bước ra, bà ta đã hét ầm :
“Lục , cái thứ mắt mù nhà cô, dám sai người chắn không cho tôi vào!
Có tin không, nhà Hà tụi tôi sẽ không cho cô bước qua cửa nửa bước !”
Tôi bật cười, giọng nửa giễu cợt nửa thản nhiên:
“Không cho tôi bước qua cửa?”
Tôi nhìn về phía Hà Thụy —
anh ta đang trốn kỹ sau cột lớn giữa sảnh, thu mình lại như một con rùa rút , không dám đối mặt với bất ai.
Tởm.
Một micro được đưa sát vào mặt tôi, gương mặt lộ rõ vẻ hả hê:
“Cô Lục, chúng tôi là từ chương trình ‘ Vệ Gia Đình’.
Bà tiết lộ rằng cô không chen chân vào hôn nhân người khác mà còn chiếm dụng tài sản nhà .
Tôi muốn , trong hoàn cảnh nào mà cô lại có thể làm ra hành vi bại hoại đạo đức đến vậy?”
Ánh mắt lướt xuống trên người tôi, đầy soi mói:
“Nhìn cách cô ăn mặc, cũng không rẻ nhỉ.
Cô tiêu tiền làm ‘ tam’ như vậy mà tâm không cắn rứt chút nào sao?”
“Con năm tuổi rồi, mà cha nó năm về vào dịp Tết.
Một đứa trẻ sống thiếu tình thương của cha như thế, cô không đau lòng sao?”
Tôi nhếch môi, trả lời qua :
“Sao lại không đau lòng chứ?”
như bắt được thóp, liền lao vào truy cùng đuổi tận:
“Vậy là cô hoàn toàn hậu quả, vẫn cố tình làm phải không?
Cô chính là muốn phá hoại gia đình bà , không?”
“Là một người phụ nữ trưởng thành của thời đại mới, sao cô có thể… vô… liêm… sỉ như vậy?”
10.
Đám người nghe xong màn chất vấn “hào hùng” của , đã bắt vỗ reo hò.
“Nói hay lắm! Anh hỏi tiếp đi!”
“Để xem con tam này còn gì để nói không!”
Tôi mở , lần này không nhịn được :
“Xin lỗi nha, thật sự là không nhịn nổi rồi. Mấy anh chị đang clip nếu có đăng , làm ơn che mặt tôi lại một chút.”
Sau , tôi cầm micro, phản đòn đanh thép:
“Này anh , sổ hộ khẩu nhà anh chắc có mỗi mình anh thôi hả?
tiếng như rồi, không xấu hổ à?
Hay là tôi dắt con chó nhà hàng xóm qua gả cho anh nhé, để anh ‘ổn định cuộc sống’? Hợp lý không?”
“Ngay phạm pháp cũng còn phải có chứng cứ, bây giờ có mạng xã hội là anh nghĩ mình mọc não luôn à?
Anh học ngành báo ở đâu vậy? Hay cái thẻ nhà báo là anh mua?
Cái giọng điệu xào nấu phỏng vấn kiểu , tôi thấy anh nên đi làm bếp thì hơn — không anh là món nào cũng thiếu muối .”
“Tôi mặc gì là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Nhìn anh như cái mã QR vậy, không quét ai anh là thứ gì!”
Tôi hít một hơi thật sâu, sang nhìn , nghiêm túc hỏi:
“Tôi không hiểu. lẽ kiếp này tôi làm việc thiện không đủ, nên mới gặp được loại người như cô sao?”
kia tôi phản pháo cho nghẹn họng, cáu , định chuyển mũi dùi sang người khác.
bèn túm đại một đồng nghiệp của tôi đang đứng xem, gí micro vào:
“Chào bạn, bạn cũng là nhân Lục thị không? Vậy khi đồng nghiệp của mình là tam mà vẫn bình thản đi làm, bạn thấy sao?”
Người kia liếc tôi một cái, không dám nói.
hậm hực:
“Đừng sợ cô ta, chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị, cô ta không làm gì được chúng ta đâu!”
Người hỏi trợn trắng mắt, sắp khóc đến nơi:
“, … cô ấy không làm gì được anh thật.
anh có không? Cô ấy là SẾP TÔI.
Anh hiểu chưa? Chưa hiểu hả? Thế thì tôi hỏi anh lại… anh ngu à?”