Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

11.

Gã phóng viên ràng chịu tin.

Hắn cố tình muốn kéo thêm người khác vào, nhưng đám đông tức lùi về phía sau.

Đùa à?

Lúc đầu không thì đứng xem còn được, đã mọi mà còn nhào vô là tự rước họa vào thân. Ai rảnh.

Từng bước từng bước lùi lại, chỉ còn một người đàn ông đứng yên tại chỗ.

Anh ta nổi bật giữa đám đông, như hạc giữa bầy gà, tay cầm điện thoại, có vẻ quay phim.

Gã phóng viên tức nhào tới:

“Thưa anh, anh có điều gì muốn chia sẻ không ạ?”

Người đàn ông đáp lời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh:

“Là một phóng viên, thay vì tìm chứng cứ, thì điều đầu tiên anh làm là chạy đến công ty nạn gây náo loạn.

Mục đích không gì khác ngoài việc… câu view thôi, không?”

Anh ta cất điện thoại, ánh mắt lạnh lùng về phía tôi:

“Cũng tốt.

Như vậy, từ bị vu khống đến ly hôn… có lẽ tất đều để tôi đại diện xử lý, Lục Chiếu Chiếu.”

Phóng viên cảnh giác hỏi:

“Anh là ai?”

Người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp, giọng thản nhiên mà dứt khoát:

“Cố Tri – Công ty luật GuLu.”

12.

Cảnh sát tới nơi.

Vừa tôi bị đám người vây kín, các chú cảnh sát tức tách tôi ra khỏi nhóm người của Phan Kỳ.

gì đây? Tập trung đông người lại, các người tính bắt cóc người à?”

Một người trong nhóm cười giả lả:

“Không đâu mà đồng chí công an. Bọn tôi chỉ văn minh ‘đánh tiểu ’ thôi mà. Ai ngờ con tiểu này còn nói dối trắng trợn, bảo mình là… giám đốc công ty cơ đấy.”

Cảnh sát nhướng mày:

“Không đọc tin tức xã hội à? Cô Lục đây là doanh xuất sắc của thành phố A, mấy người điều tra đã vội gắn mác ‘tiểu ’, công khai làm nhục danh dự người khác, mấy người có ý đồ gì đây?”

“Chú ơi, con mới tra trên Baidu nè, cái ảnh này là cô ta không?”

cái gì nữa, giống y chang ảnh trong tin tức luôn còn gì!”

“Ủa? Vậy… cô ta giàu dữ vậy à? Mà nếu là thế, còn tính tiểu gì nữa?

Ờ… thôi lại để xem Phan tiểu thư với dì Hà nói gì tiếp đã.”

Bọn họ ban đầu là do Phan Kỳ gọi tới.

Lúc đầu tưởng tôi – Lục Chiếu Chiếu – là “người thứ ba” thật.

Nhưng tình hình… có vẻ không phải như vậy.

Phan Kỳ thì rơi vào trạng thái hoài nghi cuộc đời, còn bà mẹ chồng cũ thì lại chẳng cần suy nghĩ gì .

Dù gì thì cuộc hôn giữa tôi và Hà Thụy cũng chỉ là một bản hợp đồng đổi chác, là kết quả của tuổi trẻ bồng bột và một chút thỏa hiệp.

Và thứ thỏa hiệp ấy, cuối cùng cũng sinh ra hậu quả.

Bà ta ngã lăn ra đất, tay chân vung loạn, vừa khóc vừa chửi:

tôi là xui tám kiếp mới vướng vào con nhỏ như cô!

Ăn uống gì cũng phải lo cô trước!

Mà cái đồ gà mái không đẻ như cô, có từng nghĩ đến việc báo đáp không hả?

Tết nhất gì cũng đẩy một mình con tôi về quê!”

“Khó khăn lắm A Kỳ mới có thai, họ Hà chúng tôi mới có người nối dõi!

Vậy mà cô còn đòi giữ tiền của Thụy, không tụi tôi đồng nào nuôi cháu nội!”

“Lục Chiếu Chiếu, cô là ác phụ!

Tôi quá mất!

lắm mới nuôi được một đứa con người, lại đụng trúng con dâu như cô!”

13.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu mọi .

Tôi mà, hồi trước từng gặp bà cụ này vài lần, đâu đến nỗi vô lý cạn lời như hôm nay.

Hóa ra là tâm lý vặn vẹo, tưởng tôi của họ mà không có “đóng góp” gì, mới sinh ra oán hận.

Tôi ra hiệu bảo vệ, lôi Hà Thụy trốn đằng sau ra ngoài, ném thẳng xuống trước bà ta.

Bà cụ con trai mình, tức hiểu ra — hóa ra cái trứng lúc nãy ném nhầm người rồi.

“Trời ơi, con trai tội nghiệp của mẹ!

con thế này!

Mau… mau ly hôn với con mụ đó !”

Bà ta lườm tôi như muốn thiêu cháy, không đâu ra khí thế mà gào tiếp:

“Thằng Thụy tôi thì , nhưng cũng người rồi!

tòa nơi cô làm việc ?

là… con tôi mở ra đó!”

“Mẹ!” – Hà Thụy vội hét lên, định ngăn bà ta nói tiếp.

nỗi, xung quanh lúc này đồng nghiệp của anh ta đứng kín một vòng.

thì ai cũng :

Hà Thụy không chỉ ngoại tình, mà còn nhắm vào công ty của vợ mình.

Muốn trèo cao, lại còn giở trò.

Quả thật, quá mất .

“Con đừng có nói nữa, vì con quá tốt với con đàn bà Lục Chiếu Chiếu này, nó mới trèo lên đầu mẹ mà ngồi!

Con thử nghĩ xem, A Kỳ phải vất vả nuôi con một mình bao nhiêu năm?

Mà nó có oán trách gì đâu!”

Tự cung cấp lời khai, không ai mời mà cũng tự nói hớ.

Tôi không phí lời nữa, quay sang nhận bản tài liệu mà Cố Tri rút từ trong cặp,

lạnh nhạt đưa đến trước Hà Thụy:

“Đây là đơn ly hôn.”

Hà Thụy tức tối giật , không thèm đọc, tức xé nát.

Cố Tri thản nhiên thêm một bản khác ra:

“Tôi in thêm nhiều bản rồi. Anh thích thì cứ xé.”

Tôi anh ta, chậm rãi nói:

“Hà Thụy, là người trưởng thành, anh chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

Ly hôn… là kết cục không thể tránh.”

Tôi cố ý quay đầu bà mẹ chồng cũ, mỉm cười hỏi:

“Phải không… mẹ chồng?”

như dự đoán, bà ta như nuốt phải pháo:

con!

rồi mẹ con mình đăng kết hôn với A Kỳ!”

Phát này vừa dứt, gã phóng viên suýt nữa ngã ngửa.

“Khoan đã khoan đã…

Không phải nãy các người bảo cô Lục là tiểu ?

Vậy rốt cuộc là… Phan tiểu thư mới là người chen chân à?!”

Phóng viên nội tâm sụp đổ, trong đầu chỉ còn lại tiếng… lạc đà phun nước bọt chạy ngang qua.

Bà mẹ chồng giận dữ quát:

“Anh nói kiểu gì đấy?

A Kỳ tôi là một cô gái trong sáng, đoan !

anh lại dám nói nó là tiểu !”

Phóng viên sắp điên luôn rồi:

“A a a a a không phải bà nói lúc nãy à?! Tôi còn quay lại được đấy nhé!

Bà hại tôi rồi!”

“Tôi hại gì anh? Tôi có bắt anh tới không? Anh là phóng viên truyền hình cơ mà!

anh phải tự điều tra ràng chứ!

Bọn tôi nói gì là anh tin ngay à? Thế mà cũng gọi là làm báo được ?”

Tấu hài kết hợp phản dame.

là:

“Ác tự có ác trị.”

Còn phóng viên thích hóng , hôm nay được ăn nguyên combo “vả tại trận”.

14.

Sau khi xé ba bản thỏa thuận ly hôn, cuối cùng Hà Thụy phải tên.

anh ta trắng bệch:

“Chiếu Chiếu, sau này… anh còn có thể tiếp tục làm ở Lục thị không?”

Tôi thật sự bất ngờ trước độ dày của anh ta:

“Anh nghĩ gì vậy? Dựa vào đâu mà tôi phải bao dung sau khi bị phản bội?

Tôi chịu thiệt thòi để đổi niềm vui anh chắc?

Nói thẳng nhé, bằng chứng ngoại tình của anh tôi đều đã thu thập đủ.

Kể hôm nay anh không , sớm muộn tôi cũng sẽ buộc anh thôi.”

“Là… vì anh ta ?”

Cố Tri bên cạnh khẽ ưỡn thẳng sống lưng.

Tôi lắc đầu:

“Không.

Tôi và anh đã bên nhau sáu năm. Nếu Cố Tri có cơ hội,

Không — kể không có ai chen vào, thì đời này anh cũng không đủ tư cách.”

“Vậy thì… tại ?”

Tôi nhẹ giọng:

“Có lẽ vì đồng cảm. Ba anh mất sớm, tôi từng xót xa, muốn đối xử tốt với anh hơn.”

Nhưng con người, mỗi người một kiểu.

Khi tôi gồng mình phát triển sự nghiệp,

thì Hà Thụy — chỉ vì cô đơn — đã chọn cách phản bội.

Bà mẹ chồng đứng cạnh kịp hiểu gì:

“Con à, con nói gì với Lục Chiếu Chiếu vậy?”

“Mẹ… vợ con không còn nữa rồi.” – Hà Thụy đáp.

“Trời đất, có gì to tát đâu. Ly hôn thì ly hôn,

tí nữa mẹ dẫn con đăng với A Kỳ là xong!” – Bà ta thản nhiên.

Gã phóng viên tức nhào ra, miệng đầy mỉa mai:

“Bà ơi, con trai bà ý là, cái cây tài mà anh ta bám bao lâu nay —

bị các người phá tan rồi!”

“Bà tai kém không nghe à? Để tôi nói lại:

Vị ‘con dâu cũ’ tên Lục Chiếu Chiếu, tài sản hàng trăm triệu,

là chủ của tòa này! Nghe ?”

Anh ta cũng không buồn giữ hình tượng nữa.

Dù gì về đài cũng bị chửi, vậy thì phải chửi đáng.

“Bảo vệ gia đình cái gì chứ! Toàn mớ hổ lốn!”

Bà cụ choáng váng.

Bà túm cổ áo con trai mình:

“Cái thằng phóng viên đó nói thật à?”

Hà Thụy chỉ gật đầu.

“Không phải… con là ông chủ công ty này ?”

Tôi chen vào như giành quyền trả lời trên gameshow:

“Tôi là bà chủ.

Nếu ly hôn thì… anh ta tạm thời được tính ké.”

Bà cụ mắt trợn trắng, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cảnh sát vội hô lên:

“Mọi người tránh ra! Gọi 120 ngay!”

Tôi xách loa, bình tĩnh bồi thêm một câu:

“Ai mà cản đường xe cứu thương là cẩn thận đấy.

Lỡ bà cụ từ đất bật dậy đòi tiền bảo hiểm thì đừng trách tôi không nhắc!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương