Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Bữa tiệc sinh nhật tổ chức tại biệt thự của nhà họ Lục.
Hầu hết bạn bè quen biết giới đều có mặt.
Ngay cả Ôn Cận , người xưa nay ít khi lộ diện, cũng đến.
Bốn mắt chạm nhau, anh lịch sự mỉm cười với tôi.
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Còn kịp thu lại nụ cười, tầm mắt tôi đã bị một bức tường thịt ngang.
“Không cười với anh ta.”
Lệ Kinh Châu lạnh mặt, nhíu mày.
Tôi liếc anh ta một cái, “Không biết lịch sự.”
“Hừ…”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, ôm tôi đi về hướng khác.
Thời Tư Lễ ở đây, vậy Chu Viên cũng có mặt.
Tôi đảo mắt khắp nơi tìm Chu Viên.
“Nhìn anh ta ?”
Cánh tay dài của Lệ Kinh Châu vòng qua đầu tôi, ánh mắt thoáng qua một tia âm u.
“Tôi đang tìm Chu Viên.”
“Thời Tư Lễ sẽ không dẫn cô .”
Lệ Kinh Châu buông tôi ra.
“Ý vậy?”
Tôi còn kịp hỏi rõ, thì thấy mọi người xung quanh đều đang kéo nhau đi ra sân sau.
“Về rồi sẽ nói em biết.”
Lệ Kinh Châu ôm eo tôi, đi cùng mọi người ra sau.
Thì ra là có tiết mục trình diễn drone.
Trùng hợp làm sao, Ôn Cận đứng ngay bên chúng tôi.
Lệ Kinh Châu mải biểu diễn, phát hiện ra.
Ôn Cận nghiêng đầu nhìn về tôi, trên gương mặt lạnh lùng thường ngày lại hiện lên một nụ cười mỉm.
Lễ phép đáp lại.
Tôi nở một nụ cười ngọt ngào.
Cũng giống như lần trước, còn kịp thu lại, gương mặt điển trai của Lệ Kinh Châu đã phóng đại ngay trước mắt tôi.
“Em lại cười với anh ta, muốn chọc anh tức chết ?”
Sắc mặt anh ta tối sầm, nghiến răng nói từng chữ.
“Anh ta không phải anh họ anh sao? Anh với anh ta có thù ?”
Tôi thật sự không hiểu vì sao Lệ Kinh Châu lại phản ứng gay gắt như vậy.
“Ừ. Thù sâu như biển.”
“Chi tiết hơn đi.”
Tôi tò mò hỏi.
“Thù đoạt vợ.”
“Hả?”
Não tôi bị kẹt mất một giây.
Ôn Cận cướp người yêu của Lệ Kinh Châu?
Không nào! Ôn Cận chẳng phải không thích phụ nữ sao? Bao năm nay bên còn chẳng có một cô gái nào.
Thời Tư Lễ bước đến, “A Châu, Nhị thiếu nhà họ Kỷ muốn nói chuyện vài câu với cậu, có rảnh không?”
Lệ Kinh Châu nhìn tôi.
“Anh cứ đi đi, tôi ra bơi ngồi một lát.”
Anh ta gật đầu, cởi áo vest khoác lên người tôi, “Ngoài trời hơi lạnh… anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tôi vừa ngồi xuống thì Lục Ninh đã đi về tôi.
Não tôi không tự chủ tự động tua lại cảnh phim truyền hình:
Vì Lệ Kinh Châu đưa tôi đến dự tiệc sinh nhật cô ta, Lục Ninh bị kích động, phát hiện ra bản thân vẫn còn tình với Lệ Kinh Châu.
Sau cô ta sẽ đến khiêu khích tôi, bảo tôi tránh xa anh ta.
Đúng rồi, bên là bơi, cô ta sẽ cố tình ngã xuống, rồi đổ lỗi do tôi đẩy.
“Hi! Có nói chuyện một chút không?”
Lục Ninh ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi cảnh giác nhìn cô ta.
Lục Ninh: “Có nhờ cô một việc không?”
“Hửm?”
Lục Ninh: “Cô biết bơi chứ?”
“Tuyệt chiêu của tôi đấy.”
Lục Ninh: “Không đang đến tháng chứ?”
Tôi lắc đầu.
Lục Ninh: “Nãy giờ anh cứ nhìn cô. Tôi muốn xác nhận một chuyện.”
“Xác nhận ?”
Lục Ninh: “Tôi và cô cùng lúc ngã xuống nước, anh sẽ cứu ai.”
“Hả???”
Lục Ninh: “Không sao, cô có từ chối. Là tôi quá rảnh rỗi, mới nghĩ ra trò vớ vẩn như vậy.”
“Tôi đồng ý. lỡ người ta nghĩ chúng ta đang bơi thì sao?”
Tôi đúng là suy nghĩ chu toàn.
Lục Ninh trừng mắt nhìn tôi, nhíu mày, ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc, “Lạnh thế này, ai lại tự dưng xuống bơi?”
Tôi cười gượng, tỏ vẻ đồng tình.
“Trông không thông minh lắm.” Lục Ninh cúi đầu, lẩm bẩm.
To gan! Dám nghi ngờ IQ của tôi!
tôi cũng muốn thử, Lệ Kinh Châu sẽ cứu ai trước.
Lệ Kinh Châu đâu rồi?
Anh ta không còn ở sân sau nữa.
Không sao, có động tĩnh là anh ta sẽ xuất hiện thôi.
“Cùng nhé.”
Lục Ninh là kiểu người nói là làm, tôi còn đang nghĩ nên xuống với tư thế nào thì đã bị cô ta kéo thẳng xuống nước.
Tiếng rơi xuống nước khiến mọi người xôn xao.
“Có người ngã xuống rồi!”
“A Ninh không biết bơi.”
“Ai xuống cứu người đi!”
Vừa rơi xuống nước, tôi đã hối hận.
Lạnh chết mất!
Lục Ninh biết bơi.
“Cô bơi qua bên kia một chút, đừng ở gần tôi.”
Tôi gật đầu, bơi sang bên .
Trên bờ có rất nhiều người đứng , chẳng ai chịu xuống cứu.
Tôi vừa ngẩng đầu thì thấy Lệ Kinh Châu xuống, bơi thẳng về Lục Ninh.
tích tắc, tôi không muốn bơi nữa, cũng chẳng thấy lạnh nữa.
Lệ Kinh Châu, anh đúng là đồ khốn.
Giờ tôi chỉ như một trò hề.
Không cam lòng, tôi quay đầu nhìn về Lục Ninh, phát hiện cô ta vẫn còn đang ở dưới nước.
Giữa chúng tôi, từng đợt sóng nước bắn lên.
Lệ Kinh Châu đang đánh nhau với ai .
Người kia hình như là… Ôn Cận !
Hai người họ đang tranh nhau cứu Lục Ninh sao?
Lại có thêm một người nữa xuống.
Là Thời Tư Lễ.
Anh ta lao về Lục Ninh.
tôi nhớ rõ Thời Tư Lễ không biết bơi ?
Con nhỏ này đúng là số đỏ, ba người đàn ông tranh nhau cứu.
Còn tôi, đứa đáng thương không ai thèm để ý.
Một làn sóng nước mạnh ập đến, tôi gần như bị nhấn chìm.
Tôi muốn ngoi lên bờ, đúng lúc chân lại bị chuột rút.
Xong rồi! Có ai cứu tôi không?
Khi tôi đang tuyệt vọng vùng vẫy, thì bị Lục Ninh vòng tay ôm eo.
“Ngốc thật, chẳng phải cô biết bơi sao?”
“Chuột rút…”
Cuối cùng, là Lục Ninh dìu tôi lên bờ.
Lúc quan trọng, vẫn là chị em đáng tin.
Thời Tư Lễ người bạn kéo lên.
Lệ Kinh Châu và Ôn Cận cũng người khác lôi lên khỏi .
người vừa rơi xuống nước còn đang nhìn nhau, thì bên tai lại vang lên một tiếng hét khác.
“Lại có người ngã xuống nước!”
Tôi lập tức nhận ra, người rơi xuống là Chu Viên.
“Mau cứu người đi! Chu Viên không biết bơi.”
Vừa xảy ra chuyện , tôi chẳng còn sức cứu ai nữa.
“Thời Tư Lễ, anh không đi cứu Chu Viên sao?”
Thời Tư Lễ không nói , quay mặt đi, không nhìn tôi, cũng không để ý đến Chu Viên đang vùng vẫy nước.
Đúng là lũ đàn ông khốn nạn.
“Vãn Vãn, em đang chảy máu kìa!”
Lệ Kinh Châu mặt mày hoảng hốt, hoảng loạn nhìn xuống dưới tôi, vội đưa tay muốn bế tôi lên.
Tôi đẩy anh ta ra, cúi đầu phát hiện dưới thân toàn là máu.
Tới kỳ ?
Sao lại nhiều đến thế?
Giây tiếp , tôi ngất lịm.
9
Lần nữa mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng bệnh viện xộc thẳng vào mũi tôi.
Giọng nói của Lệ Kinh Châu vang lên bên tai, mang sự căng thẳng pha lẫn run rẩy.
“ 8 tuần rồi? Cô không sao, còn đứa bé thì sao?”
“Hiện tại ra, nhi cũng ổn. Tốt nhất vẫn nên dõi thêm một thời gian.”
Giọng người đàn ông trung niên lạ hoắc, mang sự dịu dàng đặc trưng của nghề nghiệp.
8 tuần?
Tôi siết chặt ga giường.
là dính bầu cái đêm hôm .
Khi Lục Ninh còn về nước.
Đứa bé này… không giữ lại.
“Không cần dõi cả, sớm sắp xếp phẫu thuật bỏ đi.”
Tôi ngồi dậy.
“Em nói cái ?”
Lệ Kinh Châu trừng mắt nhìn tôi, không tin nổi.
Bác sĩ kẹp sơ vào khuỷu tay, tay còn lại giả vờ chạm vào đồng trên cổ tay.
“Tôi đi kiểm tra khác một chút.”
Nói xong rồi sải bước rời đi.
Tôi móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, ép bản thân phải bình tĩnh lặp lại một lần nữa.
“Tôi nói, sắp xếp phẫu thuật bỏ đi.”
Tôi không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, hôm nay dứt khoát một lần xong.
Là tôi không cần anh ta nữa.
Lệ Kinh Châu ngồi xuống bên giường tôi.
“Tại sao? Em chẳng phải rất thích trẻ con sao?”
Cuối câu, giọng anh ta khẽ run, như đang cố gắng kìm nén cơn sóng xúc mãnh liệt lòng.
Tôi cụp mắt tránh ánh nhìn rực cháy của anh ta, cố làm ra vẻ thờ ơ.
“Tôi không muốn mang con của anh.”
“Em nói cái ?”
Đồng tử Lệ Kinh Châu co rút mạnh, hai tay siết chặt, khớp ngón tay kêu răng rắc, gân xanh nổi bật trên mu bàn tay trắng bệch.
“Anh điếc ? Tôi nói tôi không muốn mang con của anh.”
“Tại sao chứ?”
Ngón tay anh ta kẹp cằm tôi, ép tôi phải quay mặt nhìn anh.
“Chán rồi.” Tôi lạnh nhạt đáp.
“Chán rồi? nên em lạnh nhạt với anh dạo gần đây, còn cố tình cô gái kia tiếp cận anh? Là vì không cần anh nữa sao?”
Lệ Kinh Châu trông như sắp sụp đổ.
Có anh ta có tình với tôi, người anh ta yêu nhất tuyệt đối không phải tôi.
Nếu một ngày nào Lục Ninh chịu chấp nhận, anh ta sẽ bỏ tôi.
Vậy thì chi bằng tôi bỏ trước.
Tôi hít sâu, lạnh lùng nói:
“Tôi không cần anh nữa.”
“Anh hỏi em lần cuối, thật sự không cần anh nữa ?”
“Không cần.”
“Tùy em.”
Lệ Kinh Châu bật cười lạnh, đứng dậy rời khỏi bệnh.
Anh ta vừa đi khỏi, tôi lập tức bật khóc nức nở.
giây, bên vang lên tiếng khóc dữ dội, thê thảm, ồn ào đến mức khiến tôi không còn tâm trạng khóc tiếp.
Tôi len lén rón rén đi sang bên, cửa chỉ khép hờ.
Tiếng khóc của người phụ nữ ngày càng rõ.
Tôi thò đầu vào nhìn thử.
Là Chu Viên.
Chu Viên thấy tôi thì cố nhịn khóc, chu miệng lên, lúng túng mu bàn tay lau nước mắt.
“Tiếng khóc như bò rống nãy giờ là của cậu hả?”
Cô còn tâm trạng móc mỉa tôi, ra cũng không đau khổ lắm.
“Tớ cũng chỉ muốn ai khóc như heo bị chọc tiết bên bên thôi.” Tôi đáp trả.
Hai đứa nhìn nhau, bất giác đồng , ôm nhau khóc rấm rứt, một con bò một con heo khóc vang cả hành lang.
Y tá nghe thấy chạy tới, hai đứa sĩ diện ngay lập tức nín bặt.
“Chị Chu, chị còn trẻ, còn nhiều cơ hội làm mẹ. Giai đoạn này phải giữ tâm trạng ổn định, mới không ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Vâng, ơn chị.”
Y tá thấy chúng tôi không còn khóc nữa liền rời khỏi .
“Con của Thời Tư Lễ ?”
Chu Viên mím môi, gật đầu.
“Anh ta đâu?”
Chu Viên lắc đầu, đáy mắt lạnh lẽo.
“Vậy cậu định làm sao?”
“Tớ đã nhờ bạn đến biệt thự thu dọn đồ đạc rồi. Là tớ không cần anh ta nữa.”
Chu Viên nói ra câu với vẻ mặt không chút biểu .
“Ngầu đấy. Tớ cũng sẽ nhờ Khả Khả đến dọn đồ giúp tớ.”
Tôi quay lại bệnh, liên lạc với Khả Khả.
Sau khi biết lý do, Khả Khả hoàn toàn ủng hộ quyết định của tôi, bảo sẽ lập tức đến dọn đồ.
Từ ngày muốn rời khỏi Lệ Kinh Châu, tôi đã âm thầm thu dọn dần dần. Những thứ cần gói đã gói xong hết.
Chỉ là… cứ thế đi, chẳng phải là giúp anh ta đến với Lục Ninh ư?
Nghĩ nuốt không trôi cục tức này.
Rất nhanh, lòng tôi đã lên một kế hoạch độc ác.
hết giấy vệ sinh nhà đi, để bọn họ đi vệ sinh không có giấy.
Khả Khả: “Ờm… không hổ là cậu.”
Tôi: “Hehe~”
Mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, tôi nhắn tin vợ chồng dì Ôn – hiện đang về quê có việc:
【Dì Ôn, con đã chia tay với Lệ Kinh Châu, sẽ không quay lại nữa. Sáng ngày kia, nếu hai người muốn rời đi cùng con, thì hẹn gặp ở sân bay khu Đông】