Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Trên đường đua, anh trai tôi bị kẻ thù không đội trời chung đánh bại với cách biệt ba giây.

Để trả thù cho anh, tôi quyết định quyến rũ kẻ thù đó, tính đợi khi anh ta say mê rồi sẽ đá cho một cú.

Không ngờ Giang Nại cao ráo, chân dài, cơ bụng tám múi.

Anh ấy đeo kính nửa gọng, trông nghiêm túc, nhưng lại hôn tôi đến mức cả người run rẩy.

Tôi mềm lòng nên nhất thời không chia tay.

Sau này, chuyện bị bại lộ.

Anh trai tôi đứng ngoài cửa mắng om sòm.

Tôi vừa khóc vừa giải thích:

“Em đuổi anh ta đi rồi.”

Giang Nại kéo tôi ngồi xuống lòng anh ấy, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên vành tai tôi:

“Em lừa anh trai làm gì? Lẽ nào anh ấy không biết, anh ra vào chỗ em đã quen lắm rồi à?”

1

“Đến chưa? Cuộc đua sắp bắt đầu rồi.”

Tôi mở tin nhắn thoại của Giang Nại, giọng anh lạnh nhạt vang bên tai.

Tôi cố kiềm chế trái tim đang đập loạn, tiện miệng trêu lại:

“Anh mạnh thật đấy.”

Sau đó gõ bàn phím lách cách:

[Bảo bối, em đang trên đường, sắp tới rồi.]

2

Không trách tôi ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.

Giang Nại là kẻ thù không đội trời chung của anh trai tôi.

Tháng trước, tôi dẫn bạn cùng phòng đến xem anh trai đua xe.

Bạn tôi bóp tay tôi hét ầm lên:

“Á á á, Sơ Sơ, cậu biết Hướng Dã chơi đua xe mà không nói sớm gì cả? Đẹp trai kinh khủng!”

Tôi đắc ý định nói cho bạn biết đó là anh trai mình.

Nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe đua màu đen vượt lên ở khúc cua, nhanh như chớp cướp lấy vị trí nhất của anh tôi.

Tôi hồi hộp nhìn cục diện.

“Trời đất, là Giang Nại kìa! Hai nam thần lớn của Đại học A cùng xuất hiện, ai cũng có khí chất riêng, đẹp trai quá!”

Tôi chỉ biết hừ lạnh trong lòng.

Giang Nại làm sao có thể so được với anh trai tôi chứ?

Anh trai tôi từ nhỏ đã xuất sắc toàn diện, lại còn rất tốt với tôi, bất cứ giải thưởng hay tiền thưởng nào giành được trong các cuộc thi đều cho tôi hết.

Nhưng Giang Nại cứ tranh giành với anh tôi mãi, khiến những thứ tôi nhận được ngày càng ít đi.

Đến năm ba đại học, họ cùng vào làm ở các công ty khác nhau.

Giang Nại lại thường xuyên giành mất khách hàng của anh trai tôi, tức đến mức anh về nhà tưới chết luôn ba chậu cây phát tài.

Anh trai tôi vừa khóc vừa kể lể:

“Giang Nại chết tiệt, lại cướp hợp đồng của anh nữa rồi. Cứ thế này thì ngay cả Tiểu Sơ cũng nuôi không nổi mất!”

Nói xong, anh không do dự chuyển cho tôi ba mươi triệu.

“Này, tiền sinh hoạt tháng này, không thiếu một đồng nào đâu, anh có khổ cũng không để em khổ.”

Tôi cảm động vô cùng, lại càng ghét Giang Nại hơn nữa.

Nhìn thấy Hướng Dã thua Giang Nại chỉ với ba giây chênh lệch, tôi bực bội không cam lòng, trong đầu bất giác nảy ra một ý nghĩ.

3

Tôi lén anh trai, chủ động tán tỉnh Giang Nại.

Nếu không thể khiến anh ta chịu khổ trên thương trường, thì chi bằng để anh ta nếm trải vị đắng tình yêu.

Dù sao hồi nhỏ tôi và Giang Nại chỉ từng gặp một lần, chắc chắn anh ta sẽ không nhận ra tôi.

Tôi diện chiếc váy mới mua đến trường đua.

Hôm nay lại là một trận đua xe nữa.

Tôi tựa vào một góc vắng.

Không ngoài dự đoán, chiếc xe đua màu đen dẫn đầu chính là của Giang Nại.

Thân xe đen bóng lướt qua không khí oi ả, để lại những vệt sáng, xung quanh là tiếng la hét cuồng nhiệt của các fan hâm mộ.

Phải công nhận, Giang Nại thật sự rất đẹp trai.

“Ơ, Tiểu Sơ, sao em lại ở đây? Lại đến xem anh trai à?”

Là Cố Việt, bạn của anh trai tôi, làm tôi giật mình.

Anh tôi chẳng phải nói sẽ không tham gia cuộc đua này sao?

Tôi quay đầu nhìn kỹ lại, chiếc xe đua màu đỏ lòe loẹt đang bám sát sau chiếc xe đua đen, không phải anh tôi thì còn ai nữa?

“Tiểu Sơ, anh trai em có cô em gái xinh như em đúng là có phúc quá,” Cố Việt vừa nhìn tôi vừa cười, “Qua đây với anh, lát nữa xong anh dẫn em đi tìm anh ấy.”

Tôi: “Thôi ạ, trường em đột nhiên có việc gấp, em phải đi trước, tạm biệt anh Cố Việt nhé!”

Tôi chộp lấy túi rồi chuồn lẹ.

Nếu để anh trai tôi bắt gặp tôi đi với Giang Nại, chắc chắn anh sẽ lột da tôi mất.

Đúng lúc cuộc đua kết thúc, người ra vào tấp nập, tôi cúi người, định lẻn ra cửa sau.

Ngay lúc đó, điện thoại báo có tin nhắn.

Giang Nại chuyển cho tôi mười triệu.

Tôi: “???”

Giang Nại: [Tiền thưởng đấy, muốn mua gì thì mua.]

Hừ, tôi âm thầm nghĩ bụng.

Ai mà cần chứ, Hướng Dã thắng cũng sẽ cho tôi thôi.

Tôi: [Cảm ơn bảo bối, yêu anh yêu anh (ღ˘︶˘ღ)]

Giang Nại: [Em đang ở đâu? Anh tới tìm, lát dẫn em vào phòng nghỉ.]

Tôi sợ gặp anh trai, vội vàng từ chối.

[Không cần đâu…]

Giang Nại: [Anh thấy em rồi, đứng yên đấy, anh qua ngay.]

Tôi: “……”

Quay lại, tôi thấy Giang Nại sải bước dài đi về phía mình.

Anh mặc bộ đồ đua xe màu đen, trên tay áo có chữ tiếng Anh đỏ trắng, vai rộng chân dài, vòng eo hiện rõ ràng.

Anh dừng lại trước mặt tôi.

Giang Nại thuộc kiểu đẹp trai lạnh lùng, đẹp đến mức ai nhìn cũng phải công nhận.

Đường nét khuôn mặt sắc nét, xương mày rõ ràng, đôi mắt đen sâu thẳm và bình tĩnh, sống mũi cao, môi đẹp.

Vì vận động nhiều, trên trán anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, tóc mái bị ướt, vô tình vuốt lên.

Tôi nhìn chằm chằm cái miệng cứ mở rồi ngậm của anh đến ngẩn ngơ.

“Sao lại chạy ra đây, có nóng không?”

Giọng nói mát lạnh vang lên, nghe mà lòng cũng dịu lại.

“Không nóng đâu, xem anh đua mà, chút nóng cũng không sao cả.”

Tôi mỉm cười với anh.

Nhưng trong lòng thì thầm, nóng muốn chết luôn rồi còn gì.

“Sao không nhận tiền chuyển khoản?”

Tôi ôm lấy anh, làm bộ vui mừng, ngẩng đầu lên: “Anh thắng là em vui rồi, tiền em không lấy đâu.”

Giang Nại hơi nhấc tay lên, cúi đầu nhìn tôi.

“Buông ra đi, ngoan, người anh toàn mồ hôi, để anh đi tắm đã.”

Tôi ngoan ngoãn buông anh ra.

Giang Nại nhìn tôi, dùng đốt ngón tay khẽ vén tóc bên tai tôi.

Ai mà chịu nổi kiểu đẹp trai ướt mồ hôi như này chứ.

Bị anh nhìn, mặt tôi cũng đỏ bừng lên.

Đang ngẩn người, tôi bắt gặp ánh mắt Giang Nại, yết hầu anh ấy khẽ chuyển động:

“Lần đầu tiên thắng trước mặt em, anh có được thưởng gì không?”

“Gì cơ?”

Giang Nại cúi đầu lại gần, hôn tôi một cái.

Tim tôi lập tức đập loạn, giật mình lùi lại một bước.

Giang Nại liền dùng tay vừa tháo găng đua xe ra, giữ lấy sau gáy tôi.

Nụ hôn vừa thoáng qua, nhưng lại khiến người ta xao xuyến mãi không thôi.

Mặt tôi “bừng” đỏ lên.

Đó là nụ hôn đầu của tôi.

“Thật chịu hết nổi, hôm nay Giang Nại đúng là lố bịch, đứng ngoài cửa sổ vẫy tay mà mấy cô gái la hét ầm trời, mặt mũi dữ dằn thế mà có gì hay chứ?”

“May mà em gái tôi hôm nay không đến, không thì lại bị cái kiểu của Giang Nại làm cho khóc mất.”

“Vừa thắng tôi, vừa chọc tức em gái tôi, đúng là cho nó mát mặt quá rồi.”

Đó là tiếng anh trai tôi.

Tôi ngẩng lên, thấy Giang Nại chỉ nhẹ nhàng mím môi cười.

Ba người chúng tôi tuyệt đối không thể để chạm mặt nhau lúc này.

Tôi vội chui vào lòng Giang Nại:

“Giang Nại, em đau đầu quá, hình như bị cảm nắng rồi~”

Trong lòng thầm chửi anh trai mình: Thắng được anh chưa đủ, còn muốn hôn cả em gái người ta.

“Không đúng đâu, anh Hướng, em gái anh tới mà, ban nãy tôi còn thấy cô ấy rồi.”

4

Giang Nại đưa tôi vào phòng nghỉ của anh.

Anh đưa cho tôi một chai nước ngọt:

“Uống đi cho hạ nhiệt, đợi anh đi tắm cái đã, lát nữa anh đưa em về.”

Trong lúc đợi Giang Nại, tôi vô tình ngủ quên mất.

Tỉnh dậy thì phát hiện đầu mình đang gối lên đùi anh ấy.

Anh đã thay sang đồ thường ngày, tay áo xắn lên đến khuỷu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương