Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Dậy rồi à?”

Tôi mơ màng ngồi dậy.

Tỉnh dậy thấy một khuôn mặt đẹp trai sát ngay trước mắt, tôi còn chưa tỉnh hẳn, đã ôm lấy cổ Giang Nại.

“Giang Nại, anh đẹp trai thật đấy, hehe.”

Giang Nại nhìn tôi chừng một hai giây, rồi cúi xuống hôn tôi.

Điện thoại tôi vang lên, Giang Nại hơi khựng lại.

Anh tiện tay cong ngón tay tắt máy, rồi lại tiếp tục giữ lấy tôi.

Nụ hôn này không giống lúc nãy chỉ chạm nhẹ, lần này tôi bị anh hôn đến tê dại cả người.

Giang Nại khẽ chọc vào má tôi.

Anh hiếm khi cười:

“Lúc mới gặp anh, em gan dạ lắm mà.”

Nhớ lại lần đầu tôi chủ động tán tỉnh anh, còn cố ý giả vờ ngất, ngã vào lòng anh.

Vậy mà anh nhận ra ngay, lạnh lùng ném tôi lên giường phòng y tế rồi quay lưng bỏ đi, làm tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu tự tử.

5

Trên đường về, mặt tôi vẫn đỏ bừng.

Giang Nại vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn tôi một cái.

“Chẳng lẽ anh tiến nhanh quá à? Xin lỗi nhé, lần sau nếu muốn hôn em, anh sẽ báo trước.”

“Không phải đâu!”

Tôi vội vàng phủ nhận,

“Chỉ là… đây là nụ hôn đầu của em, nên hơi bất ngờ chút thôi.”

Mặt tôi càng đỏ hơn.

Giang Nại bật cười khẽ.

“Nụ hôn đầu à, anh biết rồi.”

Giọng anh mang theo chút vui vẻ.

Tôi tức quá:

“Giang Nại!”

“Được rồi, không trêu em nữa. Anh còn chưa nói, đây cũng là nụ hôn đầu của anh.”

Không thể nào!

Tôi cứ nghĩ điều kiện như Giang Nại, sao có thể chưa từng yêu ai được chứ.

“Sao thế? Em tưởng anh yêu nhiều lắm à? Anh không giống ai kia, bên cạnh lúc nào cũng có mấy cô gái vây quanh.”

Nghe đến đây, trong lòng tôi liền báo động, chẳng lẽ anh ấy đang nói bóng gió anh trai mình sao?

Anh Hướng đúng là có nhiều cô thích, cũng từng yêu mấy người, nhưng lần nào cũng thật lòng.

Không lẽ Giang Nại đã phát hiện ra tôi đang lừa anh ấy rồi?

Đang hoang mang thì anh Hướng gọi điện tới.

Tôi lập tức tắt loa ngoài.

“Nhóc con, cuối cùng cũng chịu nghe máy của anh rồi à? Anh nghe Cố Việt nói em đi xem anh đua xe?”

“À, vâng… đúng rồi ạ, có việc nên em về sớm.”

“Thật không? Sao anh nghe nói có người thấy em chạy lên phòng nghỉ tầng hai? Mà phòng nghỉ của anh đâu có ở tầng hai.”

Tôi liếc nhìn Giang Nại, thấy anh ấy cũng đang nhìn mình.

Tôi vội vàng che micro:

“Không có đâu, em đi về từ sớm rồi mà.”

“Về sớm cũng tốt, đỡ phải gặp thằng Giang Nại đó, cứ như công công khoe đuôi, chẳng biết đang làm màu cho ai xem. Em tránh xa nó ra, đừng để nó làm khổ em đấy.”

Đầu dây bên kia, tôi nghe tiếng ồn ào vang lên.

“Chậc, xui thật, đi ngoài đường cũng gặp phải Giang Nại. Ơ, ghế phụ của nó có ai ngồi kìa? Cô nào mắt mù lại đi thích nó vậy trời!”

Nghe tới đây, tôi lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên.

Giang Nại khẽ nhếch môi cười, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng.

Qua anh ấy, tôi nhìn thấy anh trai mình hạ cửa kính xe xuống.

6

“Sao vậy?”

Tôi cúi người xuống, đầu gần như dính sát xuống sàn xe.

“Vòng tay rơi xuống đất rồi, em nhặt chút.”

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Giang Nại đưa tay ra chắn trước trán tôi, sợ tôi bị đụng.

“Không với tới thì thôi, lát xuống xe anh tìm cho.”

“Không sao, để em tìm thêm chút nữa.”

Tôi thấp thỏm, vội tắt điện thoại, rồi giả vờ tìm kiếm dưới sàn xe.

Trong lòng thì chỉ mong anh Hướng mau đi đi.

“Này, Giang Nại, đèn xanh rồi, không đi thì định đứng đây làm thần giữ cửa chắc? Chắn cả dãy xe phía sau rồi đấy!”

Anh Hướng và Giang Nại dừng xe song song, cửa kính hạ xuống, giọng anh khó chịu.

Tôi liếc qua một cái.

Anh Hướng thì vờ lái xe, nhưng thật ra cứ nhìn sang phía tôi mãi.

Tôi lo lắng đến toát cả mồ hôi, may mà hôm nay mặc váy mới.

Giang Nại hơi dịch người thẳng lên, rồi khoanh tay dựa cửa xe, vừa hay che khuất nửa tầm nhìn của anh Hướng.

“Hừ, một cô gái thôi mà, ai mà thèm để ý?”

Giang Nại nghiêng đầu nhìn Hướng Dã, khóe môi khẽ nở một nụ cười nhạt.

Hướng Dã đảo mắt mấy cái, tỏ ý khó chịu.

Chỉ trong vài giây, xe phía sau Giang Nại và Hướng Dã bắt đầu bấm còi inh ỏi.

Cả hai mới chịu thôi không ganh đua nữa.

Chờ Giang Nại lái xe đi tiếp, tôi mới dám ngẩng đầu lên.

Xe của Hướng Dã đã lách lên trước, còn cố ý chặn đầu Giang Nại mấy lần liền.

Vậy mà Giang Nại chẳng hề tỏ ra bực bội.

“Có lẽ phải về trường chậm chút rồi, đúng rồi, anh kia tên Hướng Dã, em biết không? Ở Đại học A tụi anh cũng nổi tiếng lắm.”

“Nói ra cũng lạ, hai người các em đều họ Hướng, nghe nói em cũng có anh trai, không phải trùng hợp cũng là Hướng Dã đấy chứ?”

Giang Nại trông thì bình thản, nhưng tôi thì toát hết cả mồ hôi.

Tôi chắc chắn trước đó Giang Nại chưa từng biết tôi là ai.

Chứ nếu biết rồi, lần đầu tôi ngã vào lòng anh ấy, anh đã không lạnh lùng hỏi:

“Bạn học, tôi quen em à?”

“Sao có thể chứ! Anh trai em học trường khác mà, chỉ là tình cờ thôi, chắc anh với mấy người họ Hướng có duyên ấy haha.”

“Em làm gì có giao tình gì với Hướng Dã, biết thì biết vậy thôi, chứ có gặp nhau bao giờ đâu.”

“Ồ, chưa gặp à,” Giang Nại vừa xoay vô lăng vừa nói, “vậy để lần sau anh giới thiệu cho hai người làm quen.”

Tôi: “……”

Ủa, hai người thân lắm hả trời?

“Không cần đâu!”

Giang Nại ngạc nhiên liếc nhìn tôi:

“Sao vậy?”

Tôi nắm lấy vạt áo, nhỏ giọng:

“Nghe nói hai người quan hệ không tốt lắm, chẳng cần phải vì em mà gặp nhau làm gì, với cả ban nãy nhìn Hướng Dã trông dữ lắm.”

Giang Nại không nhịn được bật cười:

“Tiểu Sơ gan lì, trời không sợ đất không sợ mà cũng biết sợ Hướng Dã à? Cái dũng khí hôm trước em chủ động với anh đâu rồi. Anh còn nghe nói Hướng Dã cũng có em gái, cưng lắm. Em dễ thương thế này, anh ấy làm sao mà dữ với em được.”

“Giang Nại,” tôi làm bộ giận dỗi, “anh còn nói nữa là em giận thật đấy.”

“Được rồi, được rồi, không nhắc nữa.”

Tôi buồn bực cúi đầu, không thấy khóe môi Giang Nại vừa thấp thoáng ý cười.

7

Giang Nại đưa tôi đến nhà hàng sang trọng ăn tối.

Anh ấy đúng chuẩn bạn trai hoàn hảo.

Anh luôn để ý chuyện tôi trang điểm, tuyệt đối không chọn chỗ ngồi bị đèn chiếu thẳng từ trên xuống.

Lúc tôi dặm lại lớp trang điểm, anh cũng chẳng hề tỏ ra sốt ruột.

Ăn xong, anh còn dẫn tôi đi dạo cho tiêu cơm.

Đưa tôi về đến dưới ký túc xá, tôi vẫy tay chào anh.

“Em lên phòng trước đây.”

Giang Nại kéo tay tôi lại:

“Chỉ vậy thôi à?”

“Ơ? Chứ còn muốn gì nữa…”

Ánh mắt Giang Nại tối lại nhìn tôi, tôi lập tức hiểu anh đang nghĩ gì.

Tôi nhìn quanh một vòng, chỉ lác đác vài người qua lại.

Vừa mới về, tôi cũng cố ý đi đường nhỏ cho kín đáo.

Giang Nại nổi tiếng như vậy, tôi còn quý cái mạng này lắm, không muốn chuyện của hai đứa bị cả trường biết.

Tôi nhận ra, Giang Nại lúc thân quen thật ra không hề dữ như lời đồn.

Tôi thử đề nghị:

“Giang Nại, em muốn bàn với anh chuyện này, mình tạm thời đừng công khai mối quan hệ được không?”

“Tại sao?”

Giang Nại cúi đầu, nghiêng đầu nhìn tôi cười, nụ cười đó lại khiến người ta rùng mình.

“Em cảm thấy… không đủ tự tin dắt anh ra ngoài à? Ừm cũng đúng, dù sao Tiểu Sơ nhà mình vừa vào đại học đã được bao nhiêu nam sinh theo đuổi, vừa học giỏi lại dễ thương, anh không xứng với em cũng phải thôi.”

“Không phải đâu.” Tôi bị anh nói cho ngại ngùng.

“Chỉ là anh nổi tiếng quá, em vẫn chưa quen thôi.”

“Đồ nói dối.”

Giang Nại xoa đầu tôi, trong mắt ngập tràn ý cười, mà nụ cười này cũng đầy gian ý.

Anh vòng tay ôm vai tôi, kéo tôi vào góc khuất.

“Không công khai thì không công khai.”

Tay Giang Nại luồn ra sau đầu tôi, năm ngón tay hơi khép lại, một cảm giác tê dại lan khắp người.

Tùy chỉnh
Danh sách chương