Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Chuyến đi học tập thành công.
Một tháng sau, tôi cùng đoàn trở trường.
Hôm sau, khi đi ngang văn giáo viên, tôi bất ngờ gọi lại.
Là cô chủ nhiệm đại học của tôi, một quý bà tóc bạc vẫn vô cùng thanh lịch.
Tôi dừng bước, lễ phép :
“Cô , có chuyện gì vậy ạ?”
Cô hơi nhíu mày, vẻ như có chút khó xử:
“Cửu Thư … dạo gần đây em có đắc tội ai không?”
Tôi sững lại:
“Sao cô lại vậy ạ?”
“Thật ra trong lúc em đi học ở châu Âu, có một nam sinh đến tận văn tìm cô.”
Cô đẩy gọng kính lên.
“Cậu ấy trông … cao tầm . Em biết cậu chứ?”
Là Hạ Vọng.
Tôi hơi bất ngờ khi anh tìm đến tận trường.
Cô lo lắng gọi tôi thêm lần :
“Cửu Thư?”
“Không sao đâu, cô .” Tôi bình tĩnh đáp.
“Là bạn trai cũ của em. Có anh ấy vẫn chưa chấp nhận chuyện chia tay. Nếu sau anh ấy còn đến, cô cứ nói là em du học ở châu Âu, chưa biết khi nào quay .”
Cô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu:
“Ừ, cô biết rồi.”
Tôi nói lời xin :
“ phiền cô rồi ạ.”
Cô khoát tay:
“Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo với cô.”
Rồi nghiêm túc dặn:
“Cửu Thư, em là đứa có năng khiếu và nghiêm túc, nên hãy tập trung tinh thần cho piano, hiểu không?”
“Dạ, em biết rồi. Cảm ơn cô.”
Tôi cúi đầu chào, định rời đi thì cô lại gọi tôi.
Cô chau mày, vẻ nghiêm trọng, suy nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng lần :
“…Đợt đăng ký cuộc thi Chopin năm nay đã bắt đầu rồi, em có muốn thử không?”
14
Cuộc thi Chopin, tên đầy đủ là Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin.
Là một trong những cuộc thi piano danh giá nhất thế giới, tổ chức 5 năm một lần.
Khác với các cuộc thi khác, ban giám khảo của Chopin có quy định riêng:
Nếu không ai đủ tiêu chuẩn cho một , đó sẽ bỏ trống.
— Trong lịch sử, đã từng có vài kỳ không có đoạt nhất.
Cơ hội như vậy, đương nhiên tôi muốn thử.
Tôi học đàn từ nhỏ, từng giành không ít thưởng, cũng công nhận là có năng khiếu nổi bật.
Năm mười bốn tuổi, tôi đã bắt đầu tỏa sáng ở các cuộc thi quốc tế.
Sau gia đình sa sút, tôi không đi du học mà chọn con đường vừa học vừa , thi vào học viện âm tốt nhất trong nước.
Sau khi tôi xác nhận, cô dặn tôi luyện tập thật chăm, rồi sẽ hỗ trợ tôi các thủ tục đăng ký.
Tôi ôm bản trong tay, đầu óc toàn là cuộc thi Chopin.
Mải nghĩ ngợi, tôi không để có đi theo từ phía sau, vẻ u ám.
Cho đến khi tôi bước vào đàn, vừa đóng cửa lại thì một bàn tay to, xương ràng đột ngột thò ra, siết chặt mép cửa đến trắng bệch.
Tôi ngẩng đầu, qua lớp kính thấy khuôn dữ của Hạ Vọng.
“Cửu Thư, em có gì đây?”
15
Cánh cửa kẹp tay Hạ Vọng, tôi theo phản xạ buông tay.
Tôi bàn tay đối với tuyển thủ eSports quan trọng đến mức nào.
Hạ Vọng lại nhân cơ hội lách vào, khóa trái cửa đàn.
Rèm kéo một nửa, ánh sáng lờ mờ, anh từng bước ép sát tôi, bàn tay không buông tha siết lấy cổ tay tôi.
“…Em đi đâu? Sao không nói với anh câu nào? Tại sao chặn anh?”
Câu dồn dập nện xuống tôi.
Tôi cố giằng ra, không thoát.
Tôi điềm tĩnh nói:
“Buông tay.”
Hạ Vọng ngây ra, như chưa từng thấy tôi như vậy, hoang mang.
Rồi cơn càng bốc lên.
“…Em ra lệnh cho anh đấy à?”
“Anh đau em rồi.” Tôi nhìn thẳng vào anh, từng từ ràng. “ ơn buông tay.”
Hạ Vọng sững rồi thả tay, các ngón co lại trong lòng bàn tay, ánh dao động.
Giọng anh mềm đi:
“Xin , Cửu Thư, anh chỉ là… chỉ là không tìm em, nên…”
Tôi thật sự không hiểu.
Ngày , anh ba bốn ngày không trả lời một tin nhắn.
Nửa đêm anh đuổi tôi ra khỏi nhà.
Nói với khác rằng bạn gái anh có chia tay bất cứ lúc nào.
Giờ tôi đúng như lời anh, sao anh lại sốt ruột?
Đến chuyện tôi chặn anh, cô kể lại, anh còn phát hiện muộn cả tháng.
Một mối quan hệ như thế, còn có lý do gì để níu giữ?
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Đừng tìm em .” Tôi kiên nhẫn nói với anh. “Chúng đã chia tay rồi.”
16
Gió thổi lay rèm cửa.
Hạ Vọng sững sờ, mãi sau mới lấy lại giọng:
“…Cái gì cơ?”
“Anh em có gì đúng không?” Tôi bình thản đáp.
“ em . Chúng chia tay rồi. Đêm đó, chính anh đuổi em ra khỏi nhà, còn nhớ không?”
Hạ Vọng đứng im như tượng.
Lâu lắm sau, anh mới nghẹn ngào lên tiếng:
“Đừng chia tay.”
Anh nói:
“Hôm đó anh chỉ quá thôi, sau đó anh đã đi tìm em rồi, anh…”
Tôi ngồi xuống, bình thản mở nắp đàn, không muốn .
“Vậy là đủ rồi. Em cần luyện đàn.”
Hạ Vọng bước tới, bất ngờ kéo tay tôi lại:
“Cửu Thư, em không thấy à? Anh nói là — không cho phép chia tay!”
Nắp đàn chưa mở hết mất đi điểm tựa, suýt rơi xuống.
Dù nhẹ lòng bàn tay tôi vẫn tê dại.
Tôi nhăn vì đau.
Hạ Vọng hoảng hốt, giơ tay định mở nắp đàn lại dừng giữa chừng.
Tôi quay đầu, nhìn anh chằm chằm:
“Anh là gì của em?”
“Nếu em muốn chia tay, anh định gì? Hủy luôn đôi tay của em à?”
Hạ Vọng đỏ bừng, như đứa trẻ mắc :
“Anh không cố …”
Tôi thấy mệt mỏi khi nói chuyện với anh.
Tôi rút tay , mở lại nắp đàn, thong thả xoa bàn tay đau.
“ đi, Hạ Vọng. Anh còn phải đánh , đúng không?”
Sau đó, tôi coi anh như không tồn tại, bắt đầu tập đàn.
Tiếng vang lên trong căn lạnh lẽo.
Hạ Vọng không chịu rời đi.
Một lúc sau, anh :
“Tại sao?”
Tôi nghĩ một lát rồi đáp:
“Anh nói, anh có bạn gái, có chia tay.”
“Em không thích chia tay.”
“Vậy nên… em chia tay , xin nhé.”
Khuôn Hạ Vọng trầm xuống:
“Em xem lén tin nhắn của anh?”
“Anh quên rồi à, đó là máy tính bảng của em.” Tôi thản nhiên.
“Lần sau nhớ thoát tài khoản cho kỹ.”
Tôi dừng lại một nhịp, rồi cười nhẹ:
“Mà cũng có … em nên cảm ơn sự bất cẩn đó của anh.”
Hạ Vọng mím môi, sắc tái nhợt:
“…Anh với cô không có gì cả. Anh không gì hết!”
Tôi bỗng nhớ lại nhiều chuyện.
Như những tin nhắn mãi không trả lời.
Như ánh kiêu căng, coi thường của anh mỗi lần tôi không hiểu eSports.
Như cách anh vô cớ hạ thấp tôi, khoe khoang sự tự tin và thành công của mình.
Anh của ngày không như vậy.
Anh từng nhìn tôi, từng chữ từng chữ nói rằng tôi tuyệt vời thế nào.
Chia tay, thật ra không cần bên thứ ba.
Tôi lật sang trang tiếp theo của bản .
“Không cần thích.” Tôi mỉm cười. “Em không quan tâm.”
Hạ Vọng nhìn tôi vài giây.
“Cửu Thư, em giỏi lắm.”
Anh quay , rời khỏi.
khi đi, anh dập cửa mạnh đến mức chấn động cả căn .
Tôi đi tới, khóa kỹ lại.
Tay nắm cửa sắt lạnh dính một giọt nước.
Là nước của tôi.
Tôi giơ tay lên, cẩn thận lau sạch.
17
Quãng thời gian sau đó, cuộc sống của tôi lặng như nước.
Trường chuẩn một buổi hòa , tôi bận rộn hơn hẳn.
Vì có Tiểu Xuân, nên thỉnh thoảng tôi vẫn tin tức Hạ Vọng.
Cô nói trạng thái của anh không ổn định, nhiều lần thao tác nghiêm trọng.
Đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió chính là một đoạn video do hậu trường đội tuyển ghi lại.
Lúc cả đội và ban huấn luyện ngồi họp phân tích trận đấu, Hạ Vọng tỏ ra hoàn toàn mất tập trung.
Một đồng đội vì quá tức đã túm cổ áo anh kéo dậy, suýt đánh nhau ngay tại chỗ.
Trên mạng, nghi ngờ và chỉ trích ngập tràn.
Ai cũng : “Hạ Vọng sao vậy?”
nói đội tuyển cân nhắc việc đổi đội hình cho thế giới.
Hai tuần sau, tôi cùng dàn ra ngoài biểu diễn.
Khi xe vừa đến cổng trường, một đàn em thân quen đi bên cạnh, cùng tôi bàn luận vài nhỏ trong buổi diễn.
Hạ Vọng đứng ở cổng, dáng vẻ gầy gò, ánh như đóng đinh vào tôi.
Trông anh như không còn cuộc sống riêng.
qua đường không ngừng liếc nhìn, xì xào bàn tán.
Tôi đành bước tới, :
“Có chuyện gì vậy?”
Anh nói:
“Cửu Thư, em vẫn chưa nguôi à?”
Tôi nhức đầu.
“…Lần em nói chưa đủ sao, Hạ Vọng? Chúng đã chia tay rồi.”
“Em chuyện gì?” Anh khẽ giọng, hạ mình. “Nói cho anh biết, anh sẽ sửa.”
Tôi chỉ còn cách nhắc lại một lần :
“Em không . Chỉ là, em đã chia tay với anh rồi.”
“Có phải do đây anh quá lơ là em không?”
Hạ Vọng nắm lấy tay tôi, giọng khàn đặc.
“Anh chỉ là quá bận… Anh chỉ muốn đợi đến khi vô địch rồi… Sau anh sẽ chú hơn. Em có …”
Bên cạnh vang lên một giọng nam:
“Chị, xong chưa ạ? Thầy đợi chúng .”
Là đàn em của tôi — Giang Diên Chi.
Tôi hiểu cậu giúp tôi thoát tình huống khó xử, gật đầu:
“Đến ngay đây.”