Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi ngồi chờ bên mâm cơm nguội lạnh đến tận chín giờ tối.

Vẫn không thấy đứa nào về.

Gọi điện thì không ai bắt máy.

Tôi bắt đầu thấy lo.

Chiều ba bốn giờ, con gái có nhắn là tối nay bận họp, sẽ về trễ.

Chẳng bao lâu sau, con trai cũng nhắn bảo có việc đột xuất bên dự án, sẽ bị trễ.

Tôi nhắn lại:

“Không sao, cứ làm việc trước, về muộn cũng được.”

Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi…

Tôi nhìn tin nhắn đã gửi trong nhóm gia đình nửa tiếng trước, hỏi tụi nó khi nào về —

Vẫn không ai trả lời.

Tôi ngồi thừ trên ghế sô pha, lòng trống rỗng.

Trên bàn trà là hai bộ hợp đồng mua nhà và hai chiếc thẻ ngân hàng.

Đó là món quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho con gái và con trai —

Mỗi đứa một căn hộ sang trọng view sông, và một nghìn vạn tiền mặt.

Trước đây, mấy chị em cùng nhảy quảng trường rủ nhau mua vé số, tôi cũng chơi thử theo.

Ai ngờ lại trúng thật — năm nghìn vạn.

Sau khi nhận tiền thưởng và đóng thuế, tôi giữ lại hai trăm vạn làm tiền dưỡng già, còn lại định chia đôi cho hai đứa con.

Tôi không nói cho ai biết chuyện trúng số.

Không biết ngủ quên từ lúc nào, tôi gục trên sô pha.

2

Mơ màng không biết đã ngủ bao lâu, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là con gái — Trần Thiến gọi.

Chưa kịp tôi lên tiếng, nó đã vội nói:

“Mẹ ơi, con xin lỗi, hôm nay công ty bận quá, con không đi được. Tối nay con ngủ ở căn hộ luôn, mẹ ngủ sớm nha!”

Giọng nó gấp gáp.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị cúp.

Trên màn hình hiển thị — 23:47.

Chỗ nó làm xa, hồi nó chính thức được nhận vào làm, tôi thuê cho nó một căn hộ gần công ty để đỡ vất vả.

Tôi nhìn màn hình vừa bị cúp máy, đầu óc có chút mơ hồ.

Mười mấy phút sau, tôi chống lưng đứng dậy, từng bước đi thu dọn bàn ăn đã nguội ngắt, bọc từng món bằng màng bọc thực phẩm, rồi cất vào tủ lạnh.

Hai bộ hợp đồng và thẻ ngân hàng, tôi cũng cẩn thận cất vào ngăn kéo.

Khi tôi rửa mặt xong lên giường nằm, đã gần một giờ sáng.

Sáng hôm sau thức dậy.

Điện thoại vẫn im lìm.

Tôi gửi một tin vào nhóm gia đình:

“Hôm nay là thứ bảy, mấy đứa về ăn cơm nhé, mẹ có bất ngờ cho tụi con.”

Nhưng vẫn chẳng ai trả lời.

3

Sau bữa sáng, tôi ra ngoài đi dạo.

Gặp chị Trương đang dắt chó đi dạo.

Thấy tôi, chị cười tươi:

“Sao hôm nay xuống muộn vậy? Mọi khi thấy chị sớm lắm mà?”

Tôi cười gượng, không dám nói là tối qua đợi con mỏi cả người.

Chị Trương lại nói:

“Chắc hôm qua nấu ăn cả ngày nên mệt đúng không?”

Thấy tôi chỉ cười không đáp, chị lại tiếp lời:

“Em đã bảo chị rồi, làm tiệc ở nhà làm gì cho cực, đặt ở khách sạn cho nhanh. Chị còn bảo con trai thích ăn cay, con gái thích chua ngọt, cháu gái thì đòi ăn cánh gà coca gì gì đó… Chỗ nào mà không gọi được mấy món đó ở nhà hàng? Chị cứ tự làm khổ mình thôi!”

Nghe đến đây, tôi sững người.

Tôi chợt nhận ra — cả đời này tôi chỉ biết xoay quanh con cái.

Trước khi ly hôn là vậy.

Sau khi ly hôn vẫn là vậy.

Đang ngẩn người thì chợt nghe một giọng chua ngoa, đầy mỉa mai:

“Chị Trương à, bà ấy không phải khổ vì chăm đâu, mà là muốn sĩ diện hão đấy. Suốt ngày khoe con trai con gái hiếu thuận, ai ngờ chỉ là trò cười cho thiên hạ!”

Tôi nhìn theo tiếng nói.

Là bà hàng xóm cũ — Chu Ái Lan.

4

Tôi và Chu Ái Lan trước giờ vốn chẳng ưa gì nhau.

Trước khi nghỉ hưu, chúng tôi cùng làm ở một công ty may mặc xuất khẩu, thậm chí còn từng cạnh tranh cùng một vị trí — trưởng phòng thị trường nước ngoài.

Cuối cùng vì tôi thông thạo tiếng Anh giao tiếp hơn, nên giành được chức vụ đó.

Bà ta không phục.

Cho rằng tôi chỉ giỏi mỗi tiếng Anh, còn năng lực làm việc chẳng bằng bà ta.

Vì thế quan hệ giữa hai bên vẫn luôn không mấy hòa thuận.

Chu Ái Lan thấy tôi nãy giờ chẳng buồn để ý, liền liếc mắt nhìn tôi từ đầu tới chân, rồi giọng móc mỉa:

“Nhìn bà xem, trên người chẳng có nổi một món trang sức ra hồn, thật không hiểu bà sống kiểu gì nữa.”

Tôi không muốn gây chuyện với bà ta, liền quay sang nói với chị Trương:

“Chị Trương, em ra ngoài khu một chút nhé, hai người cứ tiếp tục trò chuyện.”

Nói xong tôi xoay người định rời đi.

Nhưng Chu Ái Lan lại đưa tay chặn tôi lại:

“Tôi chờ bà từ sáng tới giờ đấy, là muốn nhắc bà một câu thôi, đừng không biết người ta có ý tốt.”

“Tiệc đầy năm của cháu ngoại tôi hôm qua, bà đoán xem tôi được chứng kiến màn kịch gì ở khách sạn?”

Tôi thật sự không biết bà ta định nói gì, đành nhẫn nại đáp:

“Cảm ơn chị đã nhắc nhở, nhưng tôi không muốn biết. Giờ tôi có thể đi được chưa?”

Câu nói ấy khiến Chu Ái Lan nghẹn họng.

Bà ta tức tối lôi điện thoại từ túi ra, lục tìm một hồi, rồi nhét thẳng vào tay tôi:

“Lười nói với bà lắm. Tự xem đi.”

Tôi theo phản xạ định đưa điện thoại trả lại.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc mắt tôi lướt qua màn hình —

Bàn tay bỗng khựng lại.

5

Trong điện thoại đang phát một đoạn video ngắn.

Trên màn hình là một người phụ nữ dịu dàng mặc sườn xám đỏ, tóc vấn cao, đang tươi cười chào đón khách khứa.

Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã nhận ra.

Cô ta là mối tình đầu của Trần Trạch Huy — Thu Khả.

Người khoác tay thân mật bên cạnh cô ta không ai khác, chính là con gái tôi, Trần Thiến.

Hai người vừa nói vừa cười, vẻ mặt rạng rỡ vô cùng.

Máy quay hơi lắc một chút, sau đó lia đến hai người đàn ông đứng bên cạnh sân khấu.

Con trai tôi, Trần Hạo Nhiên, và cha ruột của nó — Trần Trạch Huy.

Trên màn hình LED phía sau là hai dòng chữ lớn:

“Chúc ba mẹ kỷ niệm 20 năm ngày cưới hạnh phúc!”

“Chúc mừng sinh nhật lần thứ 65 của mẹ!”

Không lâu sau, cô cháu gái nhỏ lon ton chạy tới.

Con bé ngọt ngào gọi Thu Khả là “bà nội”.

Nó ngẩng đầu, giọng mềm oặt:

“Bà Thu ơi, bà đẹp quá trời luôn á, còn hiền hơn bà nội ở nhà con nữa.

Con muốn bà làm bà nội của con được không?

Tuần sau trường con có hội thao đó, bà với ông nội đến coi con thi nha?”

Đầu tôi “ong” lên một tiếng, rồi hoàn toàn trống rỗng.

6

Chu Ái Lan đứng bên cạnh vẫn tiếp tục châm chọc:

“Bà không thấy Hạo Nhiên rộng rãi cỡ nào đâu.

Tặng cho cái bà già đó một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy đấy.

Tôi nghe vợ nó gọi điện trong nhà vệ sinh, nói là hơn chục triệu lận.

Hạo Nhiên còn tặng cho ba nó hẳn hai thùng Mao Đài.

Tsk tsk, sao tôi thấy mỗi lần nó tới nhà bà, đến cọng hành cũng không mang theo nhỉ?

Còn Trần Thiến nhà bà thì khỏi nói rồi.

Tặng nguyên một bộ trang sức vàng: dây chuyền, vòng tay, nhẫn, bông tai đủ cả, còn miệng thì gọi người ta là mẹ ngọt xớt.

Bà chẳng phải suốt ngày khoe con bà hiếu thảo sao?

Sao giờ đến một cọng lông cũng không thấy tặng lại vậy?”

Chị Trương kéo kéo tay Chu Ái Lan, ra hiệu bà ta nên dừng lại.

Nhưng Chu Ái Lan hất tay chị ra:

“Tôi phải để bà ta thấy rõ, bà nuôi được lũ vong ân bội nghĩa thế nào.

Ngày nào cũng sống tằn tiện, bán cả nhà để lo cho tụi nó, rốt cuộc chỉ là tự cảm động chính mình.

Ngu không để đâu cho hết!”

Nỗi đau trong lòng tôi như vỡ tung, không thể kìm nén.

Tôi trả điện thoại lại cho Chu Ái Lan, lảo đảo bước về phía toà nhà.

Vị máu lan đầy khoang miệng, môi không biết bị cắn nát từ lúc nào.

Về đến nhà, tôi ngã phịch xuống ghế sô pha.

Nước mắt không còn cách nào kiềm chế, cứ thế trào ra.

Tôi lấy tay che mặt, cố ngăn dòng lệ.

Nhưng làm sao che nổi những ký ức đau đớn không ngừng ập tới.

Từng hình ảnh cũ kỹ như đèn kéo quân mất kiểm soát, chầm chậm phơi bày từng vết thương sâu kín năm xưa.

7

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Trần Trạch Huy là một thất bại ê chề.

Chính vì tuyệt vọng với hôn nhân đến cùng cực, năm ba mươi lăm tuổi sau khi ly hôn, tôi chưa từng tái hôn lần nào nữa.

Trần Trạch Huy hơn tôi sáu tuổi.

Chúng tôi quen nhau qua mai mối.

Anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn, vóc dáng cao ráo, tính cách điềm đạm, lúc ấy đang làm chuyên viên tại Phòng nghiên cứu chính sách thành phố.

Tương lai có thể nói là đầy hứa hẹn.

Còn tôi, chỉ làm biên tập kiêm hiệu đính ở một nhà sách, lại không phải nhân viên chính thức.

Tôi từng ngạc nhiên, sao một người ba mươi tuổi như anh ta lại chưa lập gia đình.

Người mai mối giải thích, bảo rằng do từng đi lao động ở nông thôn mấy năm, sau đó thi lại đại học nên lỡ mất thời gian lập gia đình.

Ba mẹ tôi thấy anh ta có công việc ổn định, nghĩ rằng tương lai có thể giúp đỡ anh tôi, nên cho rằng tôi lấy được anh ta là phước ba đời.

Vì vậy, chúng tôi gần như không điều tra quá khứ của anh ta mà đã đồng ý cưới.

Đến khi phát hiện ra sự thật, thì đã quá muộn.

Trần Trạch Huy kết hôn muộn, là vì lúc xuống nông thôn từng yêu một nữ thanh niên trí thức.

Tình cảm của họ sâu đậm đến mức khó dứt.

Dứt không nổi.

Cho nên mãi sau này anh ta cũng không quên được mối tình đó.

Anh ta cưới tôi, chẳng qua chỉ là một sự thoả hiệp đúng lúc.

Mà khi tôi nhận ra tất cả, thì… mọi chuyện đã không còn đường lui.

Tùy chỉnh
Danh sách chương