Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

8

Một năm sau, tôi và Trần Trạch Huy chính thức ly hôn.

Rồi tôi kết hôn với Trần Trạch Huy.

Sau khi cưới, tuy chúng tôi không quá quấn quýt như những cặp vợ chồng son khác, nhưng sống với nhau rất hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.

Tôi nghĩ, cứ như vậy cả đời cũng ổn rồi.

Đến mùa xuân năm thứ ba sau kết hôn, tôi sinh được một cặp sinh đôi — một trai một gái.

Trước hai đứa trẻ còn đỏ hỏn, khóc oe oe suốt ngày, tôi — lần đầu làm mẹ — hoàn toàn xoay xở không nổi.

Nghĩ tới chuyện nhờ mẹ chồng qua đỡ đần một tay.

Nhưng lần nào tôi nói tới, Trần Trạch Huy cũng từ chối.

Anh bảo nhà bên ấy đang có chuyện, ba anh sức khỏe yếu, mẹ anh không thể rời đi.

Chuyện cứ bị trì hoãn mãi đến cuối năm, mẹ chồng tôi vẫn không đến.

Phía nhà sách — nơi tôi làm việc — thấy tôi vẫn chưa quay lại làm, đã sắp xếp vị trí đó cho người khác.

Tôi tuy tiếc nuối công việc đó, nhưng cũng đành bất lực.

Đến tiệc thôi nôi của hai đứa nhỏ, mẹ chồng vẫn lấy lý do bận việc mà không có mặt.

Tôi bắt đầu thấy không vui.

Dù sao thì, bà cũng là bà nội ruột của hai đứa trẻ mà.

Cả năm qua, số lần bà đến thăm tụi nhỏ, đếm trên đầu ngón tay.

Trần Trạch Huy giải thích rằng, mẹ anh dạo gần đây dọn dẹp trong nhà, chẳng may ngã từ ghế xuống, bị thương ở lưng khá nặng, hiện đang nằm nhà tĩnh dưỡng.

Bà sợ tôi lo lắng nên giấu chuyện ấy từ đầu.

Tôi thật sự rất bất ngờ, trong lòng cũng dâng lên cảm giác áy náy.

Sau buổi tiệc, cô hai của Trạch Huy lại gần tôi, ngồi xuống ngắm nghía hai đứa nhỏ.

Tôi nhân cơ hội hỏi thăm tình trạng của mẹ chồng, xem có nghiêm trọng lắm không, có cần đưa đến bệnh viện lớn ở tỉnh khám không.

Rồi tôi lấy ra một triệu đồng, nhờ cô chuyển lại cho bà.

Cô hai hơi khựng lại, khóe miệng giật giật, hiện lên một nụ cười mỉa khó đoán.

Mãi một lúc sau, cô mới chậm rãi nói:

“Bị gì mà bị, mới hôm kia tôi còn thấy bà ta ngoài phố, tinh tươm lắm, còn đang bế con của nhà ai đi mua kẹo hồ lô nữa kìa.”

Tôi ngẩn ra, chưa kịp hiểu hết lời cô hai vừa nói.

Cô nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương hại vừa do dự, cuối cùng cũng buông ra:

“Thật ra tôi không nên nói, nhưng mỗi lần tới nhà, nhìn cô vất vả một mình chăm hai đứa nhỏ, tôi xót lắm.

Nói thật nhé, mẹ chồng cô bị Trạch Huy sắp xếp cho đi làm bảo mẫu không công nhà người ta rồi.”

“Làm… bảo mẫu không công?”

Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn cô hai.

Cô tiếp lời:

“Nghe đâu đó là nhà của cấp trên lớn của Trạch Huy.

Ông ta thường xuyên đi công tác, vợ con ở nhà không ai chăm, nên Trạch Huy mới đưa mẹ mình qua đó.”

Nói tới đây, cô lấy từ túi ra hai chiếc vòng bạc được bọc trong vải đỏ, nhét vào chăn bọc của hai đứa nhỏ.

“Đây là tôi đặt người làm vòng tay cho tụi nhỏ, một chút tấm lòng của tôi thôi.”

Cô liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói nhỏ:

“Tôi khuyên cô bình thường nên để ý Trạch Huy nhiều hơn một chút, cẩn thận kẻo bị hồ ly tinh dụ mất chồng đấy.”

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Tôi ngẩn người nhìn bóng lưng cô khuất dần, mãi vẫn chưa thể tỉnh lại từ những lời vừa nghe được.

9

Lời của cô hai như một cái gai, đâm vào tim tôi, khiến cả đêm trằn trọc không sao chợp mắt.

Sáng hôm sau, nhân lúc Trần Trạch Huy ra đơn vị làm việc, tôi bước vào thư phòng của anh.

Nơi này, trừ những lúc dọn dẹp, tôi rất hiếm khi bước vào.

Tôi cũng chưa từng tuỳ tiện lục lọi đồ cá nhân của anh.

Tôi luôn nghĩ, dù là vợ chồng, cũng nên có khoảng trời riêng.

Phòng làm việc được bài trí rất đơn giản, hai mặt tường đầy ắp sách, một chiếc bàn làm việc, một chiếc ghế dựa.

Tôi ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo bàn ra.

Bên trong có vài phong thư, huy hiệu kim loại nơi anh công tác, một cuốn danh bạ và vài tài liệu không mấy quan trọng.

Tận dưới đáy ngăn kéo, là một bức ảnh đen trắng.

Tôi khẽ rút ra.

Trong ảnh có năm người.

Trần Trạch Huy đứng sát cạnh một cô gái mặc áo sơ mi cổ bèo hoa nhí màu trắng, tóc tết hai bên.

Chẳng hiểu sao, với trực giác bản năng của phụ nữ, chỉ cần liếc qua là tôi đã nhận ra —

giữa hai người họ có một thứ tình cảm rất khó gọi tên.

Tôi lật mặt sau của bức ảnh, góc dưới bên phải có vài dòng chữ viết tay:

“Tâm ý tương thông, yêu thương cất giấu. Tháng 4 năm 1979.”

Nét chữ nhỏ nhắn, mềm mại, rõ ràng là bút tích của phụ nữ.

Năm 1979…

là năm cuối Trạch Huy đi lao động dưới quê.

10

Tôi cầm bức ảnh, đưa mắt nhìn quanh thư phòng.

Ánh nhìn dừng lại ở dãy tủ có khoá nằm dưới cùng của giá sách.

Chỉ vài phút sau, tôi đã dễ dàng tìm được chiếc chìa khoá trong gáy cuốn “Thép đã tôi thế đấy.”

Đêm hôm đó, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, tôi cố ép bản thân đè nén cảm xúc, lần lượt đọc qua hàng chục bức thư.

Và đó mới chỉ là chưa đến một phần ba số thư trong ngăn.

Người phụ nữ trao đổi thư từ với Trạch Huy tên là Thu Khả.

Từ những dòng thư đầy ắp thâm tình ấy, tôi mơ hồ ghép được mảnh ghép về một đoạn tình dài gần mười năm giữa họ.

Cả hai cùng từ một thành phố xuống nông thôn lao động.

Ở nơi thôn quê nghèo nàn hẻo lánh đó, họ quen biết nhau, lao động cùng nhau, nâng đỡ nhau, động viên nhau.

Tình cảm nảy nở, lớn dần theo từng ngày — dù là êm đềm hay giông gió.

Cuối cùng, đâm chồi bén rễ đến mức khó lòng chia lìa.

Nhưng Thu Khả đã được gia đình đính hôn từ trước khi đi lao động, nhà cô còn nhận cả sính lễ gồm “ba xoay một vang” từ nhà trai.

Tiền sinh hoạt và tem phiếu mỗi tháng đều do vị hôn phu gửi đến.

Vì vậy, mối tình giữa cô và Trạch Huy buộc phải lén lút.

Khi kỳ thi đại học được khôi phục, người trong điểm lao động lần lượt quay lại thành phố.

Vị hôn phu của Thu Khả nhờ quan hệ chạy cho cô một suất điều chuyển, đưa cô về thành phố làm giáo viên Ngữ văn cấp hai.

Còn Trạch Huy, sau hai lần trượt đại học, cuối cùng cũng thi đỗ một trường ở miền Bắc.

Một người lấy chồng.

Một người vào đại học.

Nhưng thư từ giữa họ, chưa từng gián đoạn.

Hai năm trước, Thu Khả viết thư than thở với Trạch Huy:

rằng công việc ở trường quá bận, chồng thường xuyên đi công tác, bản thân không đủ thời gian chăm con, mẹ chồng lại chỉ mải chăm cháu nội bên nhà anh trai chồng, chẳng ngó ngàng gì đến cô.

Trạch Huy nghe xong xót xa vô cùng, liền lập tức sắp xếp cho mẹ mình đến chăm mẹ con Thu Khả.

Trong thư, cô viết:

“Mỗi lần được dì chăm sóc ân cần, lòng em lại thấy vừa hạnh phúc vừa áy náy.

Em rất muốn gọi dì là mẹ, nhưng lại chẳng biết lấy thân phận gì mà gọi.

Em có lỗi với vợ anh. Mỗi tháng anh kiếm được hơn ba trăm, mà còn âm thầm gửi cho em hai trăm. Nếu chị ấy biết, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Nghe anh nói vợ anh sinh đôi, em thật khâm phục.

Bên em chỉ có con chó em nuôi là một lứa sinh hai, chứ con người mà sinh đôi thì em chưa thấy bao giờ.

Không tưởng tượng nổi cái bụng bầu lúc đó to cỡ nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh rồi.

Mấy đồng nghiệp trêu em, hỏi tháng nào cũng nhận được cả đống thư, là ai viết vậy.

Em bảo là chồng em, là người yêu em.

Họ đều tưởng là ông xã em đi công tác xa…”

Từng dòng chữ san sát như muốn tràn ra khỏi trang giấy, nồng đượm hơi thở ẩm thấp và thứ tình cảm mập mờ không thể gọi tên.

Chúng khiến tôi buồn nôn đến từng cơn.

11

Sau khi Trần Trạch Huy tan làm về, tôi ném cả xấp thư vào mặt anh ta.

Chúng tôi cãi nhau một trận long trời lở đất.

Tôi nổi điên, gào thét như mất kiểm soát.

Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nhìn tôi gào khóc, ánh mắt nhạt nhẽo, không một tia dao động.

Mãi đến cuối cùng, anh ta mới nhíu mày, giọng đầy mất kiên nhẫn:

“Em làm đủ chưa?

Giữa anh và cô ấy chẳng có gì hết, chỉ là hay viết thư qua lại thôi.

Nếu em để ý đến mức vậy thì từ giờ anh không viết nữa là được chứ gì.”

Một câu dửng dưng đó khiến tôi tức đến run rẩy cả tay chân.

Nhưng tôi thậm chí còn không có thời gian để rơi nước mắt.

Hai đứa nhỏ bắt đầu quấy, tiếng khóc vang lên không ngớt.

Trần Trạch Huy thì chui vào thư phòng, đóng chặt cửa, mặc kệ tất cả.

Tôi lau nước mắt, cố gắng gượng dậy đi pha sữa.

Dù tụi nhỏ đã thôi nôi, ban ngày ăn được cháo, trứng hay mì sợi, nhưng tối đến, trước khi ngủ vẫn quen uống một bình sữa, không thì sẽ khóc đến phát sốt.

Vậy mà lúc tôi cầm túi sữa lên, nó đã rỗng không.

Tuyệt vọng trào dâng.

Mấy ngày trước tôi đã nhắc Trạch Huy rằng sữa sắp hết.

Căn dặn anh ta ghé cửa hàng quốc doanh mua về hai gói.

Sáng nay anh ta ra khỏi nhà, tôi còn cố ý dặn lại lần nữa.

Tôi thì bận bế hai đứa con, không tiện ra ngoài, mà cửa hàng lại xa nhà, đạp xe đi về mất bốn mươi phút.

Tôi đã nhấn mạnh rằng hôm nay nhất định phải mua.

Vậy mà đến giờ…

sữa vẫn không có.

12

Cảm xúc vỡ òa như đê vỡ nước.

Tôi lao đến trước cửa thư phòng, dốc hết sức đạp mạnh cánh cửa đã khóa trái.

Cảnh tượng bên trong khiến tôi nhức mắt.

Người đàn ông ấy ngồi trước bàn làm việc, ngón tay đang dịu dàng vuốt ve gương mặt người phụ nữ trong tấm ảnh, ánh mắt anh ta dịu dàng và đắm đuối đến mức…

ngay khoảnh khắc cánh cửa bị phá tung, toàn bộ thứ tình cảm đó bỗng chững lại.

Tôi lao đến, giật lấy tấm ảnh rồi xé nát nó không chừa một mảnh.

Lại tát cho anh ta một cái thật mạnh.

“Trần Trạch Huy, anh đúng là đồ khốn nạn!”

“Tôi muốn ly hôn!”

Anh ta chết sững.

Mãi đến khi định thần lại, liền luống cuống cúi xuống nhặt từng mảnh vụn của tấm ảnh rách dưới sàn.

Lúc đứng dậy, anh ta cẩn thận nhét chúng vào túi áo, rồi quay sang hét vào mặt tôi:

“Cô đúng là đồ đàn bà chanh chua, không thể nói lý nổi!”

Anh ta muốn mở cửa bỏ đi.

Tôi túm lấy cổ áo, không cho anh ta thoát.

Ánh mắt Trạch Huy dần ngầu đỏ.

Anh ta giơ cả hai tay lên, dùng toàn bộ sức lực đẩy tôi ngã văng ra.

Chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ là không thể chối cãi.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi ngã ngửa ra sau, lưng va thẳng vào góc bàn.

Cơn đau dữ dội khiến tôi nghẹt thở, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa.

Trong cơn choáng váng, tôi lờ mờ thấy Trạch Huy do dự chốc lát, rồi cuối cùng… vẫn phẫn nộ đập cửa bỏ đi.

Không khí như đóng băng.

Chỉ còn lại tiếng khóc xé lòng của hai đứa nhỏ vang vọng khắp căn nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương