Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Tôi không , rất nhanh xong thủ tục xuất viện.
Lúc ngang hành lang bệnh viện, tôi liếc qua tấm kính bên cạnh.
Mẹ ơi, tóc tôi còn dính mảnh lá trầu bà, bù tóc rối tổ quạ.
Hứa Dật ban nãy tuyệt đối không định hôn tôi!
Hắn là định dí vô cười nhạo tôi đấy!
“ , lấy thuốc rồi, về thôi.”
Hứa Dật cầm thuốc đến, khoác áo gió, gương cười rạng rỡ dịu dàng khiến tôi khựng vài giây.
Chết tiệt, trước đây tôi từng thầm thích đúng phiên bản này của hắn.
Rốt cuộc tụi tôi từ khi nào biến thành kẻ thù vậy?
Tôi cố nhớ .
Năm đó lớp 11, Hứa Dật 17 tuổi, tôi 16.
Cũng chính là năm chuyển tới.
Hứa Dật trời sinh gương hút mắt, mũi cao môi mỏng, hành thì môn nào cũng đứng khối, ở trường trăng được vạn vây quanh.
Tôi chính là trong những ngôi đó.
Tôi được đặc cách vượt lớp, có quan hệ nên mới vào chung khối, chung lớp với Hứa Dật.
Cặp sách hắn mang, trực nhật hắn , đến tiết thể dục 800m, hắn luôn 1000m quay bên tôi cho đỡ mệt.
“ , nếu mệt quá thì anh cõng em về nha.”
“Tiểu , cố lên!”
Hắn luôn tươi cười dỗ dành tôi, chưa bao giờ giận dỗi.
Tôi là thiếu nữ mới biết yêu, thích hắn là chuyện quá đỗi bình thường.
Huống gì, thích hắn đâu có mình tôi, cả trường có bao nhiêu người lòng hắn chứ.
Chúng tôi rất thân… cho đến thi giữa lần đó.
Ngay trước thi ấy, chuyển trường đến — từ diện mạo đến thành tích, đều không hề thua kém Hứa Dật.
Nghe nói, ngày chuyển đến, hiệu trưởng đốt mấy cây nhang to tổ chảng “thỉnh thần”.
Với thủ khoa thành phố Hộ, hai người này coi chắc suất rồi.
Hai ngày trước thi, không rõ vì Hứa Dật đổ bệnh.
Viêm phổi, ho liên tục, người gầy rộc trông , cả tiết nằm rũ rượi trên bàn.
Tôi xót lắm, nhưng giờ ra chơi cũng không dám phiền hắn.
có thể ngồi thẫn thờ mấy bài toán khó, đúng lúc ấy ngang qua, tiện tay vài bước giải.
Tôi ra được ngay, vui vẻ giơ ngón với cậu ta.
Quả nhiên là người có thể đấu ngang tay với Hứa Dật.
Tôi là người nhỏ tuổi nhất lớp, còn phúng phính, da trắng bóc, mặc áo lông “Cừu Non” mà Hứa Dật mua cho giữ ấm.
Không biết có giống thú cưng không, mà đưa tay xoa tôi.
“Yo, Tiểu .”
Tôi không kịp phản ứng, bị vuốt .
Nhưng ngay giây sau, hiểu rùng mình .
Tôi quay , Hứa Dật nằm úp trên bàn, mắt nheo , đang về phía này.
Sắc u ám thể vừa bị người ta giành mất .
Buổi chiều, trời dần dần âm u.
Bỗng mưa trút nước.
Trời đen kịt, mưa trắng xoá, đến lúc tan , Hứa Dật thèm đợi tôi lao ra mưa.
Cha mẹ hai đứa tôi không muốn lộ thân phận thật, sợ gây chú ý nên luôn tụi tôi bộ về .
Hắn không chờ tôi.
Tôi đứng ngẩn người, đến khi được che bởi cây dù lớn.
Ngẩng lên, là .
“Không mang dù à? thôi, tôi đưa cậu về.”
Tôi theo bóng lưng Hứa Dật dần khuất sau màn mưa, trong lòng khó chịu.
Không biết mình gì sai khiến hắn không vui.
Về đến lâu, tôi trốn trên gác mái tầng ba, lén về phòng sách của Hứa Dật, phát hiện hắn chưa về.
hắn trước ?
giờ chưa tới ?
Tôi định xuống hỏi thử, thì bất chợt bóng Hứa Dật xuất hiện trong tầm mắt.
Cả người ướt chuột lột, khác gì vừa bị kéo từ dưới nước lên.
Trông có chút tơi tả, tội nghiệp.
Mọi khi hắn sẽ ngẩng lên tôi từ trong phòng sách, nhưng lần này, hắn kéo rèm xuống — chặn hẳn tầm của tôi.
Hôm sau, Hứa Dật đợi tôi thường, nhưng suốt đường không nói câu nào.
Tôi thử bắt chuyện:
“Hứa Dật, hôm qua…”
“ đưa cậu về.” – Hắn đáp.
Câu trần thuật, không nghi vấn.