Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thấy yên ổn vài hôm, cứ ngỡ họ chịu thua rồi, nên cũng lơ là cảnh giác.
Ai ngờ, đêm Giao Thừa họ lại chơi một vố lớn.
Người giao đồ ăn từ nhà hàng tôi đặt gọi đến báo: “Chị ơi, đồ ăn không giao được lên nhà, chị phải xuống cổng lấy giúp em.”
Tôi cũng không nghi ngờ gì. Vì từ trước tới nay, đồ ăn gọi ngoài đều được để ở cổng, rồi quản lý gom lại giao lên.
Tôi nghĩ chắc do hôm nay đông đơn, ban quản lý bận quá, nên không kịp giao.
Nhưng khi ra tới cổng, tôi thấy shipper đang bị mấy quản lý vây lại, tình hình có vẻ căng.
Vừa thấy tôi, shipper vội nhét túi đồ ăn vào tay tôi rồi chạy mất hút.
Tôi xoay người tính xách đồ đi về thì bị quản lý chặn lại.
“Khoan đã, chúng tôi cần kiểm tra bên trong.”
Tôi cau mày: “Kiểm tra cái gì? Đây là đồ tôi tự đặt, không đến lượt các anh kiểm tra.”
Họ gân cổ cãi: “Vì an toàn của cư dân thôi! Ai biết đồ cô mua ngoài có đảm bảo vệ sinh không, lỡ ăn trúng rồi đổ cho ban quản lý thì sao?”
Tôi lạnh giọng: “Tôi không mặt dày đến vậy. Mà…”
Tôi nhớ lại mấy chuyện nghe được hôm trước, cười mỉa: “Các anh có tâm kiểm tra đồ của tôi thì sao không lo mà kiểm tra lại menu cơm Tết của bên mình đi?”
Nói tới đây, sắc mặt họ lập tức đổi.
“Cô có ý gì đấy hả! Nói rõ ra đi! Tóm lại, muốn mang đồ vào thì phải để chúng tôi kiểm tra. Loại người như cô, ai biết sau này có lăn ra ăn vạ không? Không kiểm tra thì ăn luôn tại đây hoặc vứt đi!”
Tôi phát ngán vì cái kiểu vô lý này, cứng rắn nói: “Các anh không có quyền kiểm tra đồ của tôi! Đây là cơm tất niên của nhà tôi, các anh làm lộn xộn hết thì nhà tôi ăn gì?”
“Tôi sẽ không để các anh kiểm tra!”
Nói xong tôi xách túi đồ lách sang bên định rời đi.
Ai ngờ họ chặn tôi lại, vây chặt xung quanh.
Lần này tới toàn mấy gã cao to, rõ là có chuẩn bị.
Chưa kịp phản ứng, họ đã nhào vào giật túi đồ trên tay tôi.
“Một người cứ lén lút như cô, chắc chắn có gì mờ ám trong này rồi!”
Tôi thân gái yếu sức, sao giành nổi với mấy người đó. Họ giằng co vài cái là giật được túi cơm từ tay tôi.
Hai người đứng chắn tôi, những kẻ còn lại xé túi, mở hộp rồi… thò tay bới tung lên.
Thậm chí mấy món đắt tiền họ còn tiện tay bốc ăn luôn.
Tôi bị kẹt ở một bên, chỉ có thể gào lên đầy phẫn nộ: “Các anh làm gì vậy! Mau dừng tay!”
Đợi tới khi đám người đó phá sạch đống cơm Tết, mới chịu buông tôi ra.
Mấy món tôi cất công đặt trước, giờ chỉ còn lại cơm nguội canh thừa, nhìn chẳng khác gì đồ thừa bị vứt đi.
Món đông tinh bàn, tôm hùm hạng nhất mà tôi đặt riêng, giờ chỉ còn lại vỏ.
Tôi còn đang sững người thì đám quản lý đã chuồn sạch.
Tôi định làm lớn vụ này, nhưng mẹ gọi tới hỏi sao lấy đồ lâu thế.
Mẹ tôi vốn nóng tính, lại có bệnh tim, tôi không thể nói chuyện này ra vào đúng đêm Giao Thừa khiến bà kích động.
Đành nhịn xuống, chụp lại hiện trường giữ làm bằng chứng, chờ dịp tính sổ với bọn họ sau.
Về đến nhà, tôi gượng cười nói với mẹ:
“Mẹ, shipper làm đổ đồ ăn rồi, nhà hàng đã hoàn tiền. Mình ra ngoài ăn nha.”
Mẹ cũng không nghi ngờ, chỉ làu bàu vài câu rồi đi thay đồ.
Trong thang máy, khi đang xuống giữa chừng thì thang bất ngờ lắc mạnh, rồi dừng lại hẳn, cửa không mở.
Mẹ tôi hoảng sợ, ôm ngực hỏi: “Chuyện gì vậy con?”
Tôi trấn tĩnh, vỗ vai bà: “Không sao đâu mẹ, chắc thang máy bị trục trặc. Đợi quản lý tới là ổn.”
Nói rồi, tôi rút điện thoại ra gọi ban quản lý.
Không ngoài dự đoán, chẳng ai bắt máy.
Lòng tôi trầm xuống. Không lẽ vì tôi không đặt cơm tất niên, nên giờ bọn họ chơi kiểu trả đũa?
Chuyện này mà không cẩn thận là mất mạng thật đấy.
Tôi vừa bấm nút khẩn cấp trong thang máy liên tục, vừa đổi sang gọi thẳng cho đội cứu hộ.
May mà thang máy còn có sóng, điện thoại được kết nối ngay, bên đầu dây bảo sẽ lập tức điều người đến hỗ trợ.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, ban quản lý không hề có bất cứ động tĩnh nào, như thể đã quyết tâm không phản hồi, muốn giam chết tôi ở đây.
Đèn trong thang máy nhấp nháy chập chờn, khiến mẹ tôi hoảng loạn, ôm ngực nói đau tim.
Tôi sợ mẹ lên cơn đau thắt ngực, vội lấy thuốc cho bà uống, vừa an ủi bà rằng người cứu hộ sắp tới rồi.
Nhưng uống thuốc xong, tình trạng của mẹ tôi không những không đỡ, mà còn bắt đầu thở dốc.
Tôi lập tức gọi thêm xe cấp cứu, yêu cầu tới nhanh nhất có thể.
Mặt mẹ tôi tái xanh, mùa đông mà người tôi đổ mồ hôi như tắm.
Tôi liên tục vỗ nhẹ vào lưng bà, mong bà thở dễ hơn một chút.
Cuối cùng, tôi nghe được tiếng động từ bên ngoài vọng vào.
“Người bên trong tránh xa cửa, chúng tôi sẽ mở thang máy.”
Sau vài tiếng động mạnh, cánh cửa khép kín cuối cùng cũng mở ra.
Đội cấp cứu đã đứng sẵn bên ngoài.
Tôi hét lớn: “Mẹ tôi bị kích động nên có dấu hiệu đau tim! Tôi đã cho uống thuốc nhưng không đỡ, mọi người mau đưa bà ấy tới bệnh viện trước đi!”
Mẹ tôi được đưa lên cáng, chuyển thẳng vào xe cấp cứu.
Tôi chạy tới gara lấy xe, chuẩn bị lái theo sau.
Khi xe cấp cứu chuẩn bị rời khỏi khu, bất ngờ có người đứng chắn giữa đường.
Mấy kẻ nãy giờ gọi không bắt, nhắn không trả lời, giờ thì ban quản lý lại kéo nhau ra đầy đủ.
Bọn họ đứng chặn giữa đường nội khu, không hề có ý định nhường đường cho xe cấp cứu.
Tôi xuống xe thương lượng, yêu cầu họ tránh ra để nhường đường.
Không ngờ bọn họ gầm lên như giang hồ:
“Có phải cô gọi người ngoài tới phá hỏng thang máy không? Cô làm hư thang máy, không bồi thường thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Tôi nhịn cơn giận, nghiến răng hỏi:
“Tôi với mẹ bị kẹt trong thang máy, gọi quản lý không ai trả lời, bấm khẩn cấp cũng không ai phản hồi. Tôi tự gọi cứu hộ mở cửa thì có gì sai? Dựa vào đâu bắt tôi bồi thường?”
“Chính vì các người không cứu kịp thời mà mẹ tôi hoảng loạn phát bệnh. Tôi còn chưa bắt đền thì thôi, giờ các người còn dám chặn không cho xe cấp cứu đi? Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện, các người gánh nổi không?”
Mấy tên đó tỏ vẻ không liên quan:
“Chuyện đó chúng tôi không biết, cô không trả tiền thì không được đi. Có bản lĩnh thì gọi công an đi!”
Chà, lại lấy lời tôi từng nói đáp trả đây mà.
Tôi tức đến run rẩy, nghiến răng nói: “Được lắm. Mấy người còn không tránh ra, lát nữa có chuyện thì đừng trách tôi.”
Tôi quay về xe, đạp mạnh ga.
Tôi muốn xem mấy người đó có thật sự không sợ chết, xe lao tới mà vẫn đứng đó không nhúc nhích?
Ban đầu bọn họ vẫn tỏ vẻ thản nhiên, nghĩ tôi không dám thật.
Nhưng khi thấy tôi càng lúc càng lao tới, không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn tăng tốc, mặt ai nấy tái mét, vội vã nhảy sang hai bên, nhường đường.
Xe cấp cứu ngay sau tôi, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi khu dân cư.
(…)
May mà kết quả kiểm tra của mẹ không sao, chỉ cần ở lại viện theo dõi hai hôm là có thể xuất viện.
Đêm Giao Thừa vốn nên đoàn viên yên ấm, lại bị cái lũ ban quản lý này quấy cho rối tung rối mù.
Bữa cơm tất niên đặt từ sớm thì bị phá sạch, mẹ tôi còn phải nhập viện.
Nửa đêm tôi quay về nhà, định nấu ít cháo cho mẹ, tiện mang thêm đồ thay.
Nhưng vừa đến cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Trên cửa và tường nhà bị hắt đầy sơn đỏ, câu đối Tết mới dán mấy hôm trước bị xé nát tả tơi.
Cánh cửa gỗ nguyên khối bị cào trầy khắp nơi, trên đó còn nguệch ngoạc tám chữ đỏ chói:
“Nợ tiền phải trả, lẽ đời hiển nhiên.”
Người không biết nhìn thấy, thể nào cũng tưởng tôi nợ cả đống tiền, đời này trả không nổi.
Kệ giày và chậu cây trước cửa bị hất đổ, đất cát văng tung tóe khắp nơi.
Cảnh tượng bừa bộn này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh gọn gàng trước lúc tôi rời nhà.
Tôi mở cửa bước vào, phát hiện công tắc đèn trong phòng khách không hoạt động.
Ban đầu tôi tưởng điện khu chung cư bị cắt, nhưng nhìn ra ngoài, nhà hàng xóm vẫn sáng đèn.
Tôi lên group cư dân hỏi, thì quản lý trả lời tỉnh bơ:
“Cô phá hỏng thang máy còn không chịu bồi thường, vậy đành cắt nước điện nhà cô đến khi nào chịu trả thì thôi.”
Tôi yêu cầu kiểm tra camera, muốn biết ai là người đã hắt sơn trước cửa nhà tôi.
Nhưng bọn họ lại viện cớ: “Camera là quyền riêng tư, không phải ai muốn xem là xem được. Nhỡ gây ảnh hưởng đến cư dân khác, cô gánh nổi không?”
Lại có người nhảy vào xỉa xói: “Chắc cô gây thù với ai rồi, giờ người ta tìm tới cửa thôi. Đầu năm đầu tháng mà làm trò này, đen cả khu!”
“Loại người như cô, không xứng sống ở đây!”
Tôi nhìn những dòng tin từ quản lý và 7404 thay nhau tung hứng, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Không phải bọn họ bảo tôi báo công an sao?
Được thôi.
Để tôi báo cho mấy người coi!
Tối Giao Thừa, tôi và quản lý gặp nhau trước cửa đồn công an.
Vừa thấy tôi, hắn đã chỉ tay mắng thẳng vào mặt:
“Chút chuyện cỏn con mà cô cũng báo công an? Đêm Giao Thừa còn lôi nhau đến đây, cô không thấy xui à?”
Tôi cười khẩy:
“Anh phá nát bữa cơm tất niên của nhà tôi, để tôi và mẹ bị kẹt trong thang máy cả buổi, rồi còn chặn xe cấp cứu không cho đi. Vậy là không xui?”
“Năm nay đừng mơ yên ổn nữa. Tối nay tôi sẽ tính sổ đàng hoàng với anh.”
Tôi lôi ra hóa đơn đặt cơm và loạt ảnh chụp đống đồ ăn bị phá hoại đưa cho cảnh sát xem:
“Đây là cơm tất niên tôi đặt, hết 5.000 tệ. Mấy người không lý do gì lại phá tan tành, nhà tôi không được ăn một miếng.”
“Còn chuyện tôi với mẹ bị kẹt thang máy, gọi bao nhiêu cuộc cho ban quản lý không ai bắt máy, bấm nút khẩn cấp cũng không ai trả lời. Tôi mới phải gọi cứu hộ. Việc này cứ kiểm tra camera trong thang máy là biết. Họ còn dám chặn cả xe cấp cứu, mấy bác sĩ có thể làm chứng.”
“Cửa nhà tôi bị tạt sơn đỏ, tôi yêu cầu kiểm tra camera thì họ không cho. Sau đó còn tự tiện cắt nước cắt điện nhà tôi, trong khi tôi đóng đầy đủ phí hàng tháng. Họ lấy tư cách gì mà làm vậy?”
Cảnh sát lần lượt xem qua, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
Quản lý vẫn cố cãi cùn:
“Chúng tôi cũng vì an toàn của cư dân thôi! Nhỡ xảy ra chuyện rồi cô đổ vạ cho ban quản lý thì sao? Với lại kẹt thang máy thì đã sao, có cần gọi cứu hộ để phá hỏng thang máy không? Cô có biết khoản thiệt hại đó lớn cỡ nào không? Không bồi thường sao được!”
“Còn vụ trước cửa nhà cô, chắc do cô gây thù chuốc oán ở đâu rồi người ta tìm tới. Có thời gian đòi xem camera chi bằng học cách làm người tử tế đi!”
Hắn nói chuyện vừa ngang ngược vừa trơ tráo, như thể tất cả là lỗi của tôi.
Cảnh sát đứng bên cuối cùng cũng không nhịn được, ngắt lời:
“Có quy định nào cho phép quản lý lục đồ cư dân hay tự ý cắt điện nước chưa? Cư dân bị kẹt thang máy, không cứu còn chặn xe cấp cứu, lỡ chết người ai chịu trách nhiệm? Giờ còn đòi tiền thiệt hại?”