Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dưới sự nài nỉ quyết liệt của tôi, ba mẹ cuối cùng cũng đồng ý cho tôi chuyển đến ngôi trường cấp hai mà Bùi Tung từng học.
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh đến sớm hơn năm năm.
Trường trung học An Phong, lớp 7A1.
Tôi đứng trên bục giảng giới thiệu với cả lớp:
“Tôi tên là Tạ Xước, là học sinh mới chuyển đến.”
Ánh mắt tôi không ngừng lướt qua cả đám học sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu bé đen nhẻm, gầy gò, thấp lùn ở hàng cuối gần thùng rác.
Cậu mặc bộ quần áo đã bạc màu vì giặt nhiều, hoàn toàn lạc lõng so với các bạn xung quanh, trông như một đứa trẻ xấu xí bị bỏ rơi.
Thế nhưng tôi nhận ra ngay, đó chính là Bùi Tung nhỏ.
Mắt tôi lại ươn ướt, cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh nữa.
Cậu bé ấy gầy giống hệt Bùi Tung của thời lớp 12, chỉ khác là hồi ấy, anh không đen và lùn như bây giờ.
Cô giáo bảo tôi chọn chỗ ngồi, tôi liền đi thẳng đến chỗ Bùi Tung, không để ý ánh mắt của người khác, ngồi xuống cạnh cậu.
Cậu không nhìn tôi, chỉ cúi đầu lục lọi gì đó trong hộc bàn, tìm mãi chẳng thấy gì.
Tôi biết cậu đang tránh tôi, cậu không giỏi giao tiếp với người lạ.
Tôi bắt chuyện:
“Chào cậu, tớ tên là Tạ Xước, còn cậu tên gì?”
Nghe thấy tôi nói chuyện, cậu mới ngừng tay, rụt rè đáp:
“Bùi Tung.”
Cậu vẫn không nhìn tôi, rõ ràng không muốn nói thêm một câu nào.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào đôi chân gầy hơn cả cánh tay tôi của cậu.
Cậu bé mười một tuổi nhưng vóc dáng chỉ như đứa trẻ tám chín tuổi.
Tóc khô vàng, gò má hơi hóp, trông cứ như bị suy dinh dưỡng.
Chỉ nhìn thôi mà lòng tôi đã đau thắt.
Cha ruột của Bùi Tung qua đời khi cậu tám tuổi, sau đó cậu sống với mẹ và cha dượng.
Người cha dượng ấy xem cậu như gánh nặng, đánh mắng liên tục, mẹ cậu cũng không hề ngăn cản.
Thậm chí lúc họ cãi nhau, còn lấy cậu ra trút giận.
Sau này, khi mẹ cậu qua đời vì ung thư lúc cậu mười hai tuổi, cậu bị cha dượng xâm hại và ngược đãi, rồi bị vứt vào trại trẻ mồ côi.
Những chuyện này, mãi đến sau khi anh qua đời, tôi mới biết được từ nhật ký.
Bình thường, anh chưa từng kể với tôi về quá khứ của mình.
Nhưng lần này tôi đã trở lại, cuộc đời Bùi Tung mới chỉ bắt đầu, tôi tuyệt đối không thể để anh đi vào vết xe đổ nữa.
Tôi nhất định phải khiến những kẻ từng tổn thương anh phải trả giá.
Phải nghĩ cách để ba mẹ tôi nhận nuôi anh trước khi mẹ anh qua đời.
Đưa anh thoát khỏi quãng đời u ám từng bị viết trong nhật ký.
5
Giờ ăn sáng, các bạn bắt đầu lấy đồ ăn của mình ra.
Tôi mở hộp đồ mẹ chuẩn bị: một hộp sushi, hai quả trứng, một hộp sữa, ba chiếc xíu mại và một cuộn bánh kem.
Mẹ tôi vẫn tuyệt vời như mọi khi, hiểu khẩu vị tôi rõ như lòng bàn tay.
Bên cạnh, Bùi Tung lấy ra một túi nilon trắng từ chiếc cặp cũ nát, bên trong chỉ có một chiếc bánh bao nhỏ.
Rõ ràng không phải đồ ăn sáng của trường.
Cái nhà đó đúng là thất đức, bắt Bùi Tung làm việc hầu hạ họ mà đến cơm cũng không cho ăn no.
Bảo sao đang tuổi lớn mà anh lại gầy gò, nhỏ bé đến vậy.
Có lẽ nhận ra tôi đang nhìn, cậu còn lấy tay che đi chiếc bánh.
Ăn sáng mà chỉ có một cái bánh bao, ai mà chịu nổi đến trưa chứ?
Nghĩ vậy, tôi tức giận đến mức muốn bốc hỏa.
Tôi quay ra gọi cô bạn ngồi phía trước:
“Đây là sushi mẹ tớ làm, ngon lắm, các cậu thử xem!”
Sau khi chia mỗi người hai miếng, tôi thuận tay đẩy nốt hai miếng cuối cùng đến trước mặt Bùi Tung:
“Bùi Tung, cậu cũng thử đi, thật sự rất ngon đó.”
Bùi Tung lắc đầu:
“Không cần đâu, tớ có đồ ăn rồi.”
Cậu ấy cố chấp quay mặt ra phía cửa sổ.
Tôi đẩy hộp gần thêm chút, cười tươi rói:
“Tớ đảm bảo ngon tuyệt cú mèo luôn, nếu gạt cậu thì tớ là cún.”
Bùi Tung do dự một lát, thấy hai cô bạn phía trước ăn rất tự nhiên thì cũng học theo, gắp một miếng cho vào miệng.
“Ngon không?”
Cậu ấy gật đầu:
“Ừm.”
Tôi vẫn ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt đầy mong chờ:
“Ngon thì ăn thêm một miếng nữa nhé.”
Cậu mới gắp thêm một miếng ăn tiếp.
Tuy hơi mất công dụ dỗ, nhưng cuối cùng Bùi Tung cũng ăn được hai miếng sushi, ít ra cũng đỡ đói phần nào.
Nhưng vẫn chưa đủ no.
Tôi chỉ vào chiếc bánh bao mà cậu đang che tay:
“Bùi Tung, tớ muốn ăn bánh bao của cậu.”
Bùi Tung ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Có điều nghĩ đến chuyện vừa ăn sushi của tôi, cậu cũng không tiện từ chối, chỉ lắp bắp nói:
“Bánh bao hơi cứng.”
“Không sao, răng tớ tốt.”
Tôi thản nhiên lấy bánh từ túi nilon, cắn một miếng luôn.
Ấy da, thật sự là cứng thiệt luôn, vừa lạnh vừa khó gặm.
Thứ gia đình thất đức, ngay cả bánh bao cũng cứng như đá.
Phát hiện Bùi Tung đang nhìn chằm chằm tôi, tôi giả vờ bình tĩnh, mặt không biến sắc tiếp tục gặm bánh bao, vừa nhai vừa nói:
“Cũng được mà, bánh bao cũng không tệ lắm.”
Khó khăn lắm mới ăn xong cái bánh bao đó, tôi đẩy hộp sữa và trứng qua:
“Tớ ăn bữa sáng của cậu rồi, lấy trứng và sữa này đổi lại. Cấm cậu từ chối.”
Tôi cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối, Bùi Tung sợ làm tôi buồn, cuối cùng cũng chịu nhận.
Dưới sự giám sát của tôi, cậu mới chịu ăn hết trứng và uống hết sữa.
Những chiêu này, là kinh nghiệm tôi học được từ Bùi Tung hồi mười bảy tuổi.
Hồi đó, ban đầu anh cũng không chịu ăn bữa sáng tôi mang theo, chỉ khi tôi chia cho nhiều người thì anh mới miễn cưỡng ăn một chút.
Chiêu này đúng là áp dụng cái nào trúng cái đó với anh.
Ăn xong bữa sáng, tinh thần của anh khá hơn hẳn.
Quả nhiên cái vẻ uể oải của anh là vì đói.
Tôi thầm quyết tâm: nhất định phải nuôi Bùi Tung mập lên.
6
Bùi Tung ngồi trong góc lớp, suốt cả ngày gần như không ai nói chuyện với anh.
Tôi bắt đầu chủ động tìm đề tài bắt chuyện.
“Bùi Tung, cho tớ mượn cục tẩy với.”
“Bùi Tung, tớ buồn ngủ quá, ngủ tí nhé. Lát thầy cô đến thì gọi tớ nha.”
…
Một tiết học, tôi có thể gọi tên Bùi Tung hàng chục lần.
Giờ ra chơi còn kéo cậu nói chuyện.
Cậu ấy không tức giận, chỉ yên lặng nghe tôi nói, rồi đưa cục tẩy cho tôi.
Lúc tôi lén ngủ trong lớp, thầy cô đi xuống, cậu sẽ không thuần thục nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo áo tôi, thì thầm gọi tôi dậy.
Trong nhật ký, Bùi Tung mười một tuổi viết bằng nét chữ non nớt, xiêu vẹo:
“Không ai muốn làm bạn với tôi.”
Nhưng giờ tôi đến rồi, vậy thì tôi sẽ làm bạn của cậu.
Ra chơi, mấy nam sinh tụ tập ở cuối lớp, tay cầm chai nước, đứng cách thùng rác hai mét rồi bắt đầu ném chai vào.
Vừa lúc tôi đi lấy nước về thì thấy một nam sinh tên là Vương Lễ cầm nửa chai nước ném thẳng vào người Bùi Tung đang nằm ngủ gục trên bàn, sau đó lại liên tục ném chai thứ hai, thứ ba.
“Bốp…”
“Bốp…”
“Bốp…”
Âm thanh chai nặng đập vào người vang lên trong lớp.
Bùi Tung tránh không kịp, đau đến nhe răng trợn mắt, mặt mũi méo xệch.
Đám nam sinh bắt đầu cười ầm lên:
“Nói là ném vô thùng rác, ai biểu mày ném lên rác rưởi? Làm lại đi!”
Vương Lễ còn hả hê nói với Bùi Tung bằng giọng mỉa mai:
“Ê, thằng ngồi cạnh thùng rác kia, lượm chai lên mà bỏ vô thùng đi.”
Bùi Tung nhìn mấy đứa bạn hung hăng kia, rồi lại nhìn đống chai dưới chân, cúi người chuẩn bị nhặt lên bỏ vào thùng rác.
Nhìn kiểu thao tác thuần thục của đám Vương Lễ, rõ ràng chúng đã bắt nạt Bùi Tung không chỉ một lần.
Tôi tức đến sôi máu, lập tức lấy chai nước vừa đầy trong tay, ném thẳng vào lưng Vương Lễ.
Vương Lễ kêu đau quay đầu lại:
“Ai vậy? Ai ném tôi đó? Đau muốn chết luôn!”
“Biết đau à? Biết đau mà còn đi ném người khác hả?”
Vương Lễ xấu hổ hóa giận, định nhào tới đánh tôi, tay vừa đưa ra đã bị tôi giữ chặt.
Tôi vung một cái tát bự vào mặt cậu ta, rồi một cú vật vai quăng cậu ta nằm sõng soài dưới đất.
Ở độ tuổi này, con gái thường cao hơn con trai.
Huống chi tôi từ nhỏ đã học taekwondo, xử lý cậu ta dễ như ăn bánh.
Vương Lễ nằm dưới đất ôm tay gào khóc:
“Tay… tay tôi gãy rồi…”
“Gãy hả?” Tôi ngồi xổm xuống, nắm tay cậu ta đang ôm chặt, nói lạnh tanh:
“Gãy thì cũng phải lượm mấy cái chai mày ném mà bỏ vô thùng rác!”