Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ở Thượng Hải ba ngày, hướng dẫn đưa chúng tôi đi Ô Trấn, đi Thiệu Hưng.
Phong cảnh Giang Nam quả nhiên mê người.
Tôi thay một bộ cổ trang, chụp một bộ ảnh nghệ thuật.
Nhiếp ảnh gia nghề, chụp tôi như một phu nhân cổ đại, đoan trang, khí chất.
Tôi rất hài lòng.
Tôi đăng ảnh lên trang cá nhân, nhận nhiều lời khen từ bạn bè.
Không lâu sau, đám sói mắt trắng trong nhà lại nhắn tin cho tôi.
【Nguyệt Nga, bà lớn rồi, mặc váy không hợp, thay đi. Chơi đủ rồi thì về đi, chuyện bà làm loạn, tụi tôi sẽ bỏ qua.】
Tôi lời: 【Tôi mặc là quyền của tôi, liên quan đến mấy người. Tôi không cần mấy người tha thứ.】
【Mẹ, chàng bên cạnh mẹ trai ghê, xin số WeChat giùm đi.】
Tôi lời: 【Tôi không phải người hầu của cô.】
【Mẹ, một mình mẹ gọi cả bàn ăn, ăn không hết đâu. Tiết kiệm chút không? còn phải nợ vay mua nhà.】
Tôi lời: 【Tôi xài tiền của tôi, nợ của liên quan đến tôi.】
Tôi sống tiết kiệm cả đời, dành dụm kha khá.
trai tôi bất tài, mỗi tháng tôi đều giúp nó một phần nợ.
Tôi còn dành của hồi môn cho gái.
Nhưng , tôi tiêu tiền cho bản thân.
Tạ Mỹ Linh giữ dáng, ăn mặc thời thượng dù lớn , phải vì bà ta phải lo ?
tiền thì dùng cho bản thân, là .
Ra quảng trường nhảy vài điệu khiến mấy ông già vây quanh.
Tôi chặn luôn WeChat của cả đám cháu.
Sau , tôi lại đăng ký một tour khác, đến thủ đô Bắc Kinh – nơi tôi luôn mong .
Tôi già, nhưng lực không thua người trẻ.
T.ử Cấm Thành, Di Hòa , Vạn Lý Trường Thành – tôi đều đi.
Tôi cầm lá cờ nhỏ, nhờ người qua đường chụp ảnh cho mình.
Tôi ghi lại nụ cười ,
lưu lại những ký ức hạnh phúc .
Du lịch là một điều tuyệt vời.
Bảo năm nào đi.
Ngày xưa tôi ngu, không cho tôi đi, lẽ tôi không tự đi ?
Cứ ngốc nghếch nấu một bàn đồ ăn thích, đợi về, dọn dẹp hành lý cho .
Từ , Tạ Mỹ Linh làm đi.
Tôi đi chơi gần một tháng.
Tôi trở về.
Vừa xuống máy bay gặp Tạ Mỹ Linh.
Tạ Mỹ Linh mặc một bộ váy xanh lam nhạt, trên đầu đội mũ lưới nhỏ, trước n.g.ự.c cài một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, đeo túi xách tinh xảo, nhìn như một quý bà nhà giàu.
Gương mặt chăm sóc kỹ lưỡng khiến người ta không nhìn ra bà ta sáu mươi , nhiều nghĩ mới năm mươi.
Bà ta hẹn tôi ở quán cà phê gần sân bay.
Tôi không quen uống cà phê nên gọi một ly nước trái cây.
“Nguyệt Nga, chị hiểu lầm tôi Thanh Sơn rồi, tuy từng qua lại trước đây, nhưng chúng tôi là bạn bè hợp tính.”
“Tôi thấy chị đi du lịch cả tháng rồi, nên về nhà đi, trông cháu nấu cơm mới là giá trị cuộc đời của chị mà.”
Bà ta đưa vuốt lại tóc bên tai, cố ý lộ đôi bông tai kim cương chiếc vòng vàng trên cổ .
Tôi liếc một cái là nhận ra, là quà Triệu Thanh Sơn mua.
Lúc , còn một tuần nữa là sinh nhật tôi, tôi từng lén nhìn thấy hai món trong ngăn kéo của ông ta.
Tôi vui mừng suốt mấy ngày trời.
Vậy mà đến ngày sinh nhật, Triệu Thanh Sơn lại không tặng cả.
Tôi hỏi thẳng, ông ta nói: “ là đồng nghiệp nhờ giữ giùm tặng vợ, đưa cho em đeo không tiện, lỡ mất thì tiếc lắm.”
Tạ Mỹ Linh cố tình khoe mẽ xem tôi phát điên.
Vô ích thôi, tôi quan tâm.
“Giá trị của tôi hiện thế nào không đến lượt cô lo. Còn cô, sống đến sáu mươi rồi mà đi làm tiểu tam, nếu học trò của cô biết, chắc sau lưng cười nhạo không ngớt.”
Trước đây Tạ Mỹ Linh là giáo ở trung tâm đào tạo, sau khi quen Triệu Thanh Sơn – một giáo sư nổi tiếng, bà ta dùng quan hệ, sắp xếp làm giáo tiểu học trường điểm trong thành phố.
Già rồi mà còn tham gia thi “Giáo thành phố”.
Vì là thí sinh lớn nên lại nhiều người chú ý bầu chọn.
“Chị… chị mới là tiểu tam, nếu năm không phải tôi chia với Thanh Sơn, chị nghĩ chị cơ hội à?”
Bà ta tức rồi, cuống rồi.
Tôi bình tĩnh đáp: “Vậy năm xưa chia là vì ? phải vì cô chê nghèo, sợ khổ ? chia rồi, còn quay lại lén lút với nhau, cô Triệu Thanh Sơn đúng là một cặp – đều rẻ tiền.”
“Chị… chị…” Tạ Mỹ Linh tức đến mức cầm cà phê hắt vào người tôi.
Tôi lập tức hắt ly nước trái cây còn lại lên đầu bà ta, tiện tát thêm một cái.
Tạ Mỹ Linh hét lên.
“Lưu Nguyệt Nga, chị giỏi thì nhằm vào tôi, lại nhằm vào Mỹ Linh, cô ấy vô tội, chị phải xin lỗi cô ấy!”
Không ngờ Triệu Thanh Sơn lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
Tôi nhìn ly nước trái cây còn chút xíu, không chút do dự hắt thẳng vào mặt Triệu Thanh Sơn.
“Triệu Thanh Sơn, đúng là mù cả mắt lẫn tim. Cô ta vô tội hay không, không biết tra camera à?”
Thôi bỏ đi, không phải lúc tranh cãi.
Ông ta tự tìm đến tốt, khỏi tốn thời gian tôi.
“Đơn ly hôn ký chưa?”
“Tôi sẽ không ký, em đừng suy diễn chuyện tôi Mỹ Linh. Chúng tôi đường đường chính chính.”