Sau ba năm rơi máy bay giả chết, Phó Hàn Thâm vác theo bạch nguyệt quang cùng đứa con quay về.
Biệt thự và trang viên từng mang tên anh ta, giờ đã bị tôi cải tạo thành khách sạn năm sao, mỗi ngày doanh thu tính bằng tiền tạ.
Trong đoạn giám sát, anh ta gào lên, tay chỉ thẳng vào bảng hiệu “Tập đoàn Thẩm Thị”:
“Thẩm Thanh Thanh, cô dám ngang nhiên chiếm đoạt sản nghiệp của tôi!”
Buồn cười. Toàn thế giới đều biết chồng tôi, Phó Hàn Thâm, đã chết từ lâu. Giấy chứng tử của anh ta vẫn còn nằm gọn trong két sắt nhà tôi.
Còn đứa trẻ kia? Trên giấy khai sinh, mục cha ruột ghi rõ ràng tên — Vương Cường, tài xế riêng trước đây của anh ta.
Vả lại, nhà họ Phó… vốn đã sớm tuyệt tự tuyệt tông.