Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KeiYot77M

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Kết hôn với Tần Vực hơn tôi 5 tuổi, anh luôn điềm đạm tự giữ mình.

Ngay cả chuyện chăn gối cũng rất chừng mực, một tuần nhiều nhất 4 lần.

Bạn bè hay trêu: “Đàn ông lớn tuổi đúng là chín chắn.”

Tôi cũng luôn nghĩ vậy.

Cho đến hôm chơi trò thật lòng mạo hiểm, tôi lỡ miệng nói thích trai trẻ.

Tối đó, tôi khóc khản cả giọng.

Tần Vực lại làm như không nghe thấy, còn mở thêm một hộp: “Đến anh còn chưa dỗ được em no, em còn dám thích trai trẻ à, vợ?”

1

Buổi tối, cô bạn thân Tiểu Tiểu lại gọi rồi than phiền về cậu bạn trai trẻ mới quen.

“Cậu không biết nó trẻ con đến mức nào đâu, mình đi ăn với khách cũng ghen.”

“Mình tăng ca bù đầu, lấy đâu thời gian dỗ nó.”

Than xong lại kết câu quen thuộc: “Vẫn là Tổng Tần nhà cậu tốt, đàn ông lớn tuổi đúng là chín chắn.”

Tôi suýt phì cười, biết cô ấy chỉ đang trút giận xong rồi lại bình thường trở lại.

Quả nhiên, cô ấy bắt đầu hóng hớt: “Đúng rồi, mình luôn tò mò, trước cậu cũng thích trai trẻ mà? Đàn ông qua 25 là như 60, đây từng là tuyên ngôn của cậu đấy.”

“Hay là Tổng Tần nhà cậu thiên phú dị bẩm?”

Nghe câu đó tôi bật dậy luôn.

Len lén liếc sang Tần Vực bên cạnh.

Anh đeo kính gọng vàng, lông mi dài rủ xuống, chăm chú đọc sách trong tay.

Rõ ràng chỉ là tựa lưng thư giãn ở đầu giường, nhưng lại toát lên vẻ gợi cảm của đàn ông trưởng thành.

Mặt tôi đỏ bừng.

Trước kia không thích đàn ông lớn tuổi, thật ra là tôi giả vờ thôi.

Chỉ có điều Tần Vực dường như không nghe thấy…

Trong lòng chẳng rõ là may mắn hay hụt hẫng.

Tôi hít sâu một hơi.

Có chút thẹn quá hóa giận, ậm ừ trả lời: “Ừ hứ.”

Tiểu Tiểu sốt ruột: “Là ý gì đấy? Được thì bảo được, không thì nói không, chẳng lẽ thứ đó còn lúc được lúc không?”

“Cậu đoán đi.”

2

Nói xong tôi dứt khoát cúp máy.

Vỗ vỗ hai má nóng bừng.

Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Tần Vực.

Cúc cổ áo của anh bị cọ lệch, để lộ mảng ngực rộng rãi, trắng trẻo, trông rất khỏe mạnh.

Nhìn rất “thuần khiết”, chỉ là vết răng tôi cắn hôm qua vẫn chưa tan.

Thật là gợi cảm quá mức.

Tôi hoảng hốt quay đi: “Làm ồn đến anh à? Xin lỗi nhé.”

“Không, là anh không tĩnh tâm được.”

Anh vừa nói vừa đưa tay vén tóc bên tai tôi.

Đầu ngón tay vô tình lướt qua vành tai tôi: “Tai em nóng thật.”

Tôi rụt cổ lại, lầm bầm: “Chắc ai đó đang nói xấu em.”

Tần Vực nhướng mày: “Cũng có khi là ai đó đang nghĩ đến em, nhìn anh này.”

Ánh mắt anh dịu dàng, chăm chú.

Dù biết anh chỉ đang nói thẳng ý nghĩ, tôi vẫn có cảm giác anh rất yêu mình.

Sao tự dưng lại ngọt ngào thế này.

Tôi hơi chịu không nổi, vội tắt đèn đầu giường.

Chui tọt vào chăn như rùa rụt cổ.

Nghĩ đến vẻ nghiêm túc bình thường của anh, lại càng thấy cấm kỵ đến nghẹt thở.

May mà Tần Vực không tiếp tục ép tôi.

Qua một lúc, nghe hơi thở anh đều đều, chắc ngủ rồi.

Tôi mới rón rén dịch qua, tự nhét mình vào lòng anh.

Mọi thứ suôn sẻ.

Tôi chuẩn bị yên tâm nhắm mắt thì lại cảm nhận được thứ gì đó nóng bỏng.

Có thứ đang “chào hỏi” tôi.

Bàn tay sờ loạn bị anh giữ chặt.

“Ngủ không được?”

Giọng Tần Vực khàn hẳn.

Trong bóng tối không nhìn rõ mặt anh, chỉ cảm nhận được những nụ hôn ấm nóng từng chút một lên cổ tay làm tôi tê dại.

“Được chứ?”

Tôi không dám mở miệng, sợ phát ra âm thanh kì quặc càng làm anh thêm hưng phấn.

Chỉ biết luống cuống gật đầu.

Giây tiếp theo, nụ hôn thưởng rơi lên má: “Ngoan lắm.”

3

Tỉnh dậy thì đã 1 giờ chiều.

Tôi nằm trên giường, nửa sống nửa chết.

Không biết có phải ảo giác không mà cảm giác Tần Vực tối qua đặc biệt “dốc sức”.

Như thể đang muốn chứng minh điều gì.

Nhìn mấy vết hôn đậm đến mức kem nền cũng che không hết, tôi khổ sở cười.

Hôm nay tôi còn có lịch hẹn đón người bạn cũ ở sân bay.

Nhưng cổ tôi bây giờ toàn là “dấu ấn” mà Tần Vực đã gây ra hôm qua.

Nghĩ đi nghĩ lại, giữa mùa hè mà phải mặc áo cổ cao.

Mệt chết đi được.

Tôi thu dọn xong định ra ngoài: “Dì Trương, tối nay con không về ăn cơm nhé.”

Đi đến cửa thì cổ tay bị nắm lấy.

Lực hơi mạnh, tôi bị kéo quay lại.

Phát hiện Tần Vực thế mà không đi làm.

Áo choàng ngủ đã thay thành áo ba lỗ thể thao.

Trông như vừa tập xong, bắp tay nổi rõ gân xanh, người toát ra hơi nóng hừng hực.

Tóc xoăn không vuốt keo, xõa xuống trán, nhìn trẻ trung lạ thường.

“Sao mặc áo cổ cao, không nóng à?”

Anh vừa nói vừa tự nhiên giúp tôi lật cổ áo xuống.

Ngón tay nóng ấm lướt qua phần cổ vẫn còn nhạy cảm, ngứa ngáy khiến tôi theo phản xạ tránh né.

Tần Vực làm như không thấy, giọng nhàn nhạt: “Cổ em đỏ hết rồi này.”

Tôi liếc anh.

Thủ phạm còn giả vờ ngây thơ.

Ai mà không biết diễn.

Tôi khẽ đưa tay, kéo cổ áo trở lại: “Đừng lo, phong cách giới trẻ đấy.”

Tần Vực chẳng hề bị đâm trúng tim đen, rất bình tĩnh: “Đúng là còn trẻ, hôm nay còn sức đi chơi.”

Hông đau nhói bị anh ấn nhẹ một cái, tôi suýt khụy xuống.

Định trừng mắt lườm thì thấy Tần Vực cúi người.

Thay cho tôi đôi cao gót thành giày thể thao.

Bàn tay to nóng hổi dễ dàng ôm trọn cổ chân tôi, sự tương phản rõ rệt khiến tôi nhớ đến những chuyện không mấy “lành mạnh”.

Tôi vịn vai anh để giữ thăng bằng.

Chạm ánh mắt anh, mặt tôi lại hơi nóng, lỡ miệng hứa: “Biết rồi, em sẽ về sớm.”

4

Ở sân bay, Lục Tố ra rất nhanh.

Vừa nhìn đã thấy tôi trong đám đông.

Chẳng kịp phản ứng, tôi đã bị ôm chặt cứng.

Tôi hơi luống cuống, vội đẩy anh ta ra.

“Chào mừng cậu về nước.”

Lục Tố mặt đầy oán trách: “Cậu chào mừng mà kiểu gì thế hả?”

“Thời thế khác rồi, tớ có chồng rồi, phải biết giữ khoảng cách chứ.”

Tôi giả bộ đùa để làm dịu không khí.

Lén quan sát nét mặt Lục Tố.

Anh ta bình thản, nhún vai tỏ vẻ ghét bỏ: “Tớ không ăn cẩu lương đâu”

Tôi thầm thở phào.

Xem ra anh ta thật sự buông rồi.

“Có điều.”

Lục Tố đột ngột nghiêng người sát lại: “Cậu luống cuống thế này, không phải giấu chồng lén ra đón tớ đấy chứ?”

Anh ta nhanh lắm, thấy tôi định tránh thì lại kéo về khoảng cách an toàn.

Tôi liếc xéo: “Cậu nghĩ gì thế? Anh ấy đâu có nhỏ mọn vậy, với lại tớ báo trước rồi.”

Lục Tố cười khẽ: “Rộng lượng thế? Đàn ông lớn tuổi đúng là giỏi giả vờ.”

Tôi không nghe rõ: “Cậu thì thầm gì đấy? Lén mắng tớ à?”

“Nô tài nào dám, khen nương nương dạy chó giỏi thôi mà.”

Nói xong anh ta đẩy vali chạy biến.

Đợi tôi hoàn hồn định đuổi theo đánh thì đã chẳng thấy bóng đâu nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương