Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0pmS2Jg

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Tôi đưa Lục Tố đến chỗ đã hẹn của mấy đứa bạn cũ.

Vào phòng riêng rồi, Tiểu Tiểu nhìn thấy Lục Tố trông như vừa bị hành hạ xong, liền tròn mắt ra hiệu với tôi.

Tôi nhìn một cái là hiểu cô ấy đang tưởng tượng linh tinh, bèn giải thích: “Nó nói bậy nên mình dạy dỗ chút thôi, đơn giản vậy mà.”

“ Chị Niệm oai quá.”

“Chị ~ Niệm ~ oai ~ quá ~”

Lục Tố còn bày đặt mỉa mai kéo dài giọng.

Tôi lườm một cái, lười để ý đến anh ta.

Nhưng sau một trận ầm ĩ như vậy, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Hôm nay vốn là tiệc đón bạn cũ về nước.

Không khí nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.

Không biết ai đề xuất, cả đám bắt đầu chơi trò thật lòng hay mạo hiểm.

Ngay vòng đầu đã quay trúng Tiểu Tiểu.

Cô ấy nghiến răng chọn mạo hiểm.

Kết quả bốc phải nhiệm vụ gọi điện nói chia tay với bạn trai.

Ai ngờ thằng bé kia lập tức đuổi tới tận nơi, dí cô ấy vào góc hôn cho đến khi chịu đổi lời thành “yêu lại từ đầu”.

Cuối cùng hai người lôi nhau lên khách sạn trên lầu luôn.

Bạn bè xung quanh huýt sáo: “Trai trẻ đúng là sung ghê, phải không Niệm Niệm?”

Tôi qua loa gật đầu, liếc nhìn điện thoại.

Gần 10 giờ rồi.

Chắc Tần Vực sắp lo.

Tôi bèn đề nghị: “Một vòng cuối cùng nữa thôi nhé.”

Ai ngờ, chai rượu xoay chầm chậm chỉ đúng tôi.

Lục Tố làm trọng tài định hình phạt.

Tôi chẳng nghĩ nhiều, chọn mạo hiểm.

Thấy anh ta cười đểu: “Gọi cho Tổng Tần đi, nói với anh ấy: Xin lỗi, em vẫn thích trai trẻ, chúng ta ly hôn đi.”

6

Tôi nhíu mày theo phản xạ.

Những người xung quanh cũng biến sắc, vội lên tiếng gỡ: “Ê, mày ra đề hơi ác đấy.”

Lục Tố làm bộ như mới nhận ra, mặt tỏ vẻ vô tội: “Lâu không chơi quên cách thôi mà.”

“Của chị Tiểu Tiểu còn vui hơn nữa ấy chứ. Với lại Tổng Tần đâu phải người nhỏ nhen, lớn tuổi hơn chắc chắn chín chắn hơn bạn trai Tiểu Tiểu. Cùng lắm chơi xong giải thích là xong mà, đúng không?”

Anh ta quay sang hỏi tôi: “Hay đổi cái khác nhé?”

Không biết sao, tôi cứ thấy sai sai.

Nhưng ba câu dồn lại đã đẩy tôi vào thế kẹt.

Một khi chơi mà phá lệ thì còn gì vui.

Tôi không muốn làm cụt hứng, đành gật đầu: “Được.”

Tần Vực chắc sẽ không hiểu lầm đâu nhỉ?

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Giọng anh ấm áp, đầy quan tâm: “Muốn anh tới đón không?”

Giọng anh dịu dàng đến mức khiến tôi nghẹn lời.

Lục Tố ở đối diện nhìn tôi, mím môi ra hiệu: “Thôi đừng nói nữa.”

Tôi chẳng hiểu sao trong lòng nghẹn một hơi.

Không rõ là để chứng minh điều gì.

Tôi mở miệng: “Xin lỗi nhé, em vẫn thích trai trẻ, chúng ta ly hôn đi, Tần Vực.”

Nói xong, đầu dây kia lặng đi mấy giây.

Một lúc sau, anh mới đáp, giọng vẫn rất dịu: “Uống nhiều quá rồi, là mạo hiểm đúng không? Anh tới đón em nhé?”

Rõ ràng phản ứng này hoàn toàn nằm trong dự đoán.

Thế mà tôi vẫn thấy nghẹn.

Anh thật sự không giận sao?

Hay là vì không hề để tâm nên luôn bình tĩnh vậy?

Có lẽ vì so sánh vô thức, cơn chua xót dày đặc trào lên cổ họng.

Lục Tố liền giật điện thoại.

Thay tôi giải thích: “Anh đừng tới nữa Tổng Tần, bọn em còn đang chơi. Anh đến làm ‘phụ huynh’ thì mất vui lắm. Với lại Niệm Niệm uống không nhiều, chưa tới mức ‘nói thật khi say’ đâu, anh coi như nghe mạo hiểm cho vui đi, đừng vì em mà ảnh hưởng tình cảm của hai người.”

Anh ta tắt loa ngoài.

Không biết Tần Vực nói gì ở bên kia, mà mặt Lục Tố càng cười nham hiểm hơn: “Em biết anh không so đo với bọn trẻ con mà. Dù sao anh cũng rộng lượng lắm đúng không? Anh Tần.”

7

Tần Vực đến đón tôi thì tôi đã say mềm.

Lục Tố ngồi xổm trước mặt tôi, rất gần.

Đang dụ tôi uống nước.

Ánh mắt Tần Vực tối lại mấy phần.

Anh sải bước tới, trực tiếp chen vào giữa hai đứa.

Tôi lập tức ngã vào vòng tay phảng phất mùi bạc hà của anh.

Theo phản xạ, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh.

Phản ứng hơi chậm: “Tần Vực?”

“Ừ.”

Anh nhẹ đáp, làm bộ tùy ý sửa lại cổ áo cho tôi.

Những vết hôn chằng chịt như xích sắt vắt ngang cổ trắng ngần.

Tôi rầu rĩ than: “Nóng.”

Chưa kịp nói hết, anh đã hiểu ý chưa nói ra.

Chủ động nhận lỗi: “Là anh không tốt.”

Anh mớm cho tôi ngụm canh giải rượu.

Đôi môi ánh nước chỉ khẽ lướt qua môi tôi.

Tôi lập tức chủ động bám lấy.

Không mút được như ý, tôi tức giận cắn nhẹ môi anh.

Tần Vực không giận, vẫn kiên nhẫn đút từng ngụm.

Cơn khát được xoa dịu.

Ý thức tôi dần mơ hồ.

Cứ tưởng đây chỉ là đoạn nghỉ giữa hiệp.

Tôi dụi đầu vào cằm anh, nũng nịu cầu xin: “Không cần nữa đâu… buồn ngủ quá.”

Anh hôn lên trán tôi: “Ngủ đi, anh ở đây.”

Nói rồi anh bế tôi đặt nhẹ nhàng vào trong xe.

8

Trong lúc tôi đang mơ màng trong cơn say thì ngoài kia, trận chiến giữa hai người đàn ông đang diễn ra.

Lục Tố đi đến hỏi thăm tình hình của tôi, còn không quên “xát muối” trêu ngươi Tần Vực.

Tần Vực đâu có chịu nhường nhịn.

Chỉ mấy chiêu đã đá Lục Tố ngã lăn trên đất như chó ướt.

Anh ra tay hiểm độc.

Dù Lục Tố đau đến thở dốc nhưng mặt vẫn không sưng một chút.

Lão già kia không cho anh ta cơ hội tỏ vẻ đáng thương lấy lòng.

Lục Tố cười khẩy: “Thật muốn chụp bộ dạng này cho cô ấy xem.”

“Một kẻ đặt định vị của mình trên người cô ấy mà còn làm ra vẻ quân tử.”

Tần Vực lạnh lùng nhìn, chân đạp mạnh hơn: “Cứ thử xem.”

Lục Tố ho sặc dữ dội nhưng vẫn cố chống người lên khiêu khích: “Cũng đúng, loại người có thể ép chết anh trai mình thì làm mấy trò này cũng bình thường thôi.”

“Tần Vực, loại như anh nên vĩnh viễn mục nát trong bùn, làm gì xứng yêu cô ấy!”

“Nếu không phải anh cướp hôn ước, người kết hôn với Niệm Niệm phải là tôi!”

Vừa dứt lời, cơn đau như gãy xương ập đến quặn thắt cả người.

“Cậu nhầm rồi.”

“Người có hôn ước với cậu là tiểu thư nhà họ Tống, không phải Tống Niệm. Nếu cậu muốn, tôi làm tiểu cữu cũng có thể thay cậu cầu hôn.”

“Với lại, cậu nên gọi cô ấy là ‘tiểu thím’.”

Lục Tố còn định chửi thêm thì Tần Vực đã mất kiên nhẫn.

Bảo vệ trong bóng tối lập tức lên bịt miệng anh ta.

“Yên phận chút đi, đừng để mẹ cậu có cơ hội phải quỳ trước mặt tôi lần nữa.”

9

Trên xe, tôi ngồi đối mặt trong lòng Tần Vực.

Hơi khó chịu, tôi giãy nhẹ.

Anh nóng thật.

Ôm cũng chặt quá.

Không thoát được.

Mở mắt mơ màng, tôi nhìn anh đầy oán trách.

Tần Vực bất đắc dĩ: “Dùng xong liền vứt, đồ nhỏ hư thật.”

Anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống vài độ.

Thế là vừa rời vòng tay anh đã lạnh run.

Cuối cùng tôi không cam lòng lại tự động chui vào lòng anh.

Rượu làm tôi bộc lộ hết cảm xúc.

Ngẩng đầu lên, giận dỗi cắn nhẹ yết hầu anh: “Không được nhúc nhích.”

Nói xong còn vô tình liếm qua.

Tần Vực không nén được khẽ thở hắt.

Bàn tay chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên eo tôi.

Nóng ran.

“Về nhà rồi chơi tiếp.”

Giọng dỗ dành bao dung như mọi khi nhưng kèm theo chút khàn khàn gấp gáp.

Tiếc là đầu tôi lúc đó rượu ngấm đặc quánh, ngang bướng không chịu hiểu.

Tiếp tục cắn nhẹ cổ anh để trừng phạt.

Trong xe yên lặng một nhịp.

Tôi còn chưa kịp đắc ý thì cảm giác có gì đó nóng hổi cứng rắn chạm vào.

Nóng.

Tôi hoảng hốt cong lưng né ra.

Cánh tay đang ôm eo tôi của Tần Vực lại siết chặt hơn.

Kéo sát vào anh.

“Cấn à?”

Tôi vội gật đầu.

Chưa kịp mắng thì nghe anh bật cười trầm thấp: “Không cấn mới đáng lo đấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương