Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Xe dừng trước cổng, nhưng chỉ có tài xế xuống xe.
Tôi mơ hồ cảm thấy nguy hiểm.
Cứng người lại, không dám nhúc nhích.
Giở chiêu cũ.
Gục vai giả vờ buồn ngủ.
Lại bị anh bóp nhẹ má.
Ngón tay Tần Vực lướt qua răng nanh tôi, giọng không buông tha: “Còn dám cắn không?”
Tôi đáng thương lắc đầu.
Lần này lại không được tha.
Tần Vực ghé sát người xuống: “Vậy tới lượt anh.”
Khung kính mát lạnh kẹp giữa chúng tôi.
Anh như chẳng hề để ý.
Hôn rất nhẹ.
Khiến tôi bị treo lơ lửng.
Ngón tay tôi bị anh dắt, ép lên gọng kính.
“Ngoan, giúp anh tháo ra đi.”
Rõ ràng động tác vẫn tiếp tục, lại mâu thuẫn mà hỏi ý kiến tôi.
Chút lý trí còn sót lại nhắc rằng không nên đồng ý.
Một tuần bốn lần.
Rõ ràng đã hứa rồi.
Nhưng bầu không khí ám muội trong xe lại khiến tôi vứt sạch tự trọng, chỉ muốn thoải mái.
Dù sao trong xe cũng không có thứ kia.
Không làm được tới bước cuối.
Tháo bỏ lớp kìm nén cuối cùng.
Tần Vực như dã thú được thả lỏng, hôn càng sâu.
Mấy lần tôi cảm giác anh muốn nuốt tôi vào bụng.
Căng như dây cung sắp bắn.
Tôi thở dốc, cố hắt nước lạnh: “Không có… không được.”
Đúng lúc đó, cửa sổ xe bị gõ nhẹ.
Tần Vực nhận cái hộp nhỏ được đưa qua khe hở.
Anh nhướng mày, cười có chút gian: “Giờ thì có rồi.”
11
Đến khi mắt tôi sưng đỏ vì khóc, Tần Vực mới chịu buông.
Anh còn dửng dưng nói: “Đến anh còn dỗ không đủ, em còn dám thích trai trẻ à, vợ?”
Tôi nằm bẹp trên giường, cảm giác như thân thể không còn là của mình.
Trong khi thủ phạm thì sảng khoái, còn mặc áo ba lỗ đen làm hít đất cạnh giường.
Tôi nhìn mà muốn khóc.
Cho dù 18 tuổi cũng không sung đến thế chứ?
Nín một hồi, cuối cùng không chịu nổi, tôi hỏi: “Tần Vực, anh có uống thuốc gì không?”
Vừa nói xong liền hối hận.
Bóng anh phủ xuống như bức tường.
Bàn tay lớn bắt đầu xoa hông đau nhừ của tôi, giọng cười như trêu: “Nếu em thấy chưa đủ, anh có thể thử.”
Anh mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra một lọ.
Ngón tay dài che hết chữ trên vỏ.
Tôi trợn mắt.
Không phải thật đấy chứ?
Chưa kịp ngăn thì anh đã nuốt liền hai viên.
Ánh mắt anh khóa chặt tôi, trông đầy nguy hiểm.
Áo choàng lỏng lẻo dễ dàng bị xâm nhập.
Tôi không còn đường lui.
Muốn khóc mà không ra nước mắt, lòng nguội lạnh như tro.
Chỉ còn sức yếu ớt níu áo anh, quyết liệt nói: “Cho em một viên… không, ba viên luôn!”
Trên đầu vang lên một tiếng cười nghẹn.
Tần Vực cúi đầu.
Hôn rất nhẹ, rất dịu dàng.
Tôi nếm được mùi chanh nhàn nhạt.
“Vitamin không được uống nhiều vậy đâu.”
Sau cơn điên cuồng, Tần Vực dường như lại trở về vẻ điềm tĩnh, đáng tin thường ngày.
Nếu không phải nhìn áo ngủ bị xé rách, tôi còn tưởng tối qua chỉ là mơ.
12
Hôm nay, chúng tôi cùng tham dự một bữa tiệc gia đình theo lời mời từ trước.
Trong bữa tiệc, tôi thấy chán, liền nắm tay Tần Vực ra hiệu muốn đi ăn bánh ngọt ở góc.
Anh cúi đầu, bất đắc dĩ dặn nhỏ: “Đừng ăn nhiều quá, lát lại đau dạ dày.”
Tôi lập tức gật đầu.
Anh mới thả tay.
Chỉ là tôi không ngờ, né khỏi trung tâm tiệc mà vẫn nghe được chuyện về mình.
Tống Duyên – em gái tôi bị một nhóm bạn vây quanh.
Ai nấy lời ra tiếng vào nịnh bợ: “Không hiểu Tống Niệm kia đắc ý cái gì, chỉ là chim sẻ chiếm tổ phượng, cướp danh phận chị Duyên thôi.”
“Đúng đó, nếu chị Duyên được đón về nhà Tống gia sớm một tháng thì cái con giả mạo kia sớm bị đuổi đi rồi, lấy gì bám được Tần Vực!”
Tôi nghe mà cười khẩy.
Hôn ước của Tống gia và Tần gia là lúc còn mới phát triển ký.
Nhưng sau này Tần thị trong tay Tần Vực vươn lên như diều gặp gió, còn Tống gia thì sa sút.
Tham như cha mẹ Tống cũng không dám trèo cao, chỉ bảo tôi giữ quan hệ tốt với Lục Tố.
Ai ngờ ba năm trước Tần Vực lại chủ động đến cầu hôn.
Anh hạ mình chấp nhận, Tống gia mừng còn không kịp, sao dám từ chối.
Thế là tôi thành vợ của anh.
Tôi cũng từng tự hỏi không biết khi đó Tần Vực nghĩ gì.
Nhưng không ngờ có người mặt dày đến mức, tự cho đó là nhờ danh nghĩa “thiên kim Tống gia”.
Đúng là khen Tống Duyên kiểu này chẳng khác nào mắng.
13
Tôi chẳng buồn quan tâm.
Không còn hứng ăn bánh nữa.
Đứng dậy định về cạnh Tần Vực.
Thì thấy Tống Duyên cầm ly rượu lao về phía anh.
Khóe miệng tôi giật nhẹ.
Coi tiểu thuyết não tàn nhiều quá à?
Tần Vực hơi nghiêng người, tránh đi.
Tống Duyên ngã mạnh xuống đất.
Rượu đổ ướt sũng người.
Cô ta ngẩng mặt, mắt ầng ậc ủy khuất: “Tần Vực, sao anh không đỡ tôi.”
“Anh biết tôi là ai không?”
Xung quanh có người nhịn không được cười khẽ, thì thầm bàn tán.
Cha mẹ Tống đỏ bừng mặt, vội kéo cô ta đứng dậy: “Con lại phát điên gì nữa!”
Rồi quay sang Tần Vực xin lỗi: “Tiểu Vực à, nó uống say rồi, nể tình là em gái Niệm Niệm, đừng chấp nó.”
Tống Duyên lại càng điên, giãy giụa khóc lóc như bị oan ức lắm: “Ba mẹ thiên vị! Rõ ràng con mới là con ruột của hai người! Không thương con thì thôi, còn để Tống Niệm cướp hôn ước thuộc về con!”
Cô ta đứng dậy, hất cằm, mặt đầy ngạo mạn: “Tần Vực, tôi mới là thiên kim thật sự của Tống gia. Anh cưới đồ giả không thấy hối hận sao? Chỉ cần anh xin lỗi rồi ly hôn, tôi sẽ cho anh một cơ hội theo đuổi tôi.”
14
Đến tôi cũng buồn cười.
Quả nhiên cha mẹ Tống tính toán khôn ngoan mà đẻ ra cô con gái não tàn.
Tôi định bước qua kết thúc trò hề.
Thì nghe Tần Vực chậm rãi mở miệng: “Cướp hôn ước của cô?”
“Không thì sao? Nếu không phải hôn ước, anh dựa vào đâu mà cưới Tống Niệm? Đừng nói anh thích cô ta nhé?”
“Không phải thích.”
Nghe anh phủ nhận dứt khoát, Tống Duyên cười khẩy:
“Tôi biết ngay mà.”
Chưa kịp đắc ý thì bị cắt ngang.
“Là yêu.”
“Gì cơ?”
Tần Vực lặp lại rất nghiêm túc, ánh mắt sâu lắng vượt qua đám người, khóa chặt tôi: “Là vì tôi yêu cô ấy nên mới dùng hôn ước ép cô ấy gả cho tôi.”
“Nếu tôi là cành cao, cô ấy chính là ngọc lan trên cành của tôi.”
“Còn về hôn ước với Tống gia.”
Giọng anh trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mang khí chất bề trên: “Nếu không phải vì cô ấy, thì hôn ước chẳng có nghĩa gì với tôi.”
15
Vậy trong mắt Tần Vực, hôn nhân của chúng tôi là anh tự tay cầu xin, là tình yêu ép buộc một chiều?
Thế mấy lần tôi lo được lo mất trước đây là gì?
Chỉ là tôi đa cảm thôi sao?
Nực cười thật.
Suốt đoạn đường về tôi đều im lặng.
Tần Vực mấy lần muốn xoa dịu đều bị tôi phớt lờ.
Vào đến cửa, tôi quay người đẩy anh áp lên tường.
“Em giận à?”
Trong bóng tối không nhìn rõ mặt anh.
Nhưng tôi nghe ra giọng anh khẽ run.
Người luôn mạnh mẽ quyết đoán, lúc này lại lúng túng thế này.
Tôi vừa xót vừa buồn cười, hỏi anh: “Giận thì làm gì được? Ly hôn à?”
Ngay sau đó bị anh kéo lại ép sát ở huyền quan.
Tần Vực hôn rất mạnh, như liều chết.
“Không ly hôn.”
Anh không cho tôi cơ hội nói thêm.
Não tôi thiếu dưỡng khí, chỉ còn đủ sức bám vào vai anh để khỏi ngã.
Anh ôm chặt tôi, như muốn hòa tôi vào xương cốt.
“Em cứ hận anh đi, anh không thể buông tay.”
Giọng anh nghẹn lại, từng chữ cắn chặt, giọng thấp hèn đến đáng thương: “Cho dù… cho dù em có đưa Lục Tố về nhà cũng được, chỉ cần đừng để cậu ta ngủ lại, đừng lên giường chúng ta, anh có thể coi như không thấy.”
“Dù cậu ta trẻ hơn anh, không giàu bằng anh, không dịu dàng như anh, không có dáng người như anh, càng không yêu em bằng anh, nhưng chỉ cần em thích, anh sẽ nhắm một mắt, mở một mắt.”
“Chỉ cần em đừng nói chia tay, anh sẽ cố mà chấp nhận.”
16
Biểu lộ lòng trung thành mà còn không quên dẫm Lục Tố một phát.
Tôi suýt thì tức mà bật cười: “Chuyện của hai chúng ta, liên quan gì đến Lục Tố là người ngoài?”
Không ngờ Tần Vực lại bắt trúng trọng điểm lệch hoàn toàn: “Em nói cậu ta là người ngoài.”
“Vậy anh là người trong sao, vợ?”
Anh như cún con dụi nhẹ vào cổ tôi.
Nhột thật.
Tôi đang cáu, không muốn dỗ anh: “Cũng có thể không phải.”
Tần Vực mặt lập tức sầm lại.
Lại giở bài tổng tài bá đạo, siết chặt eo tôi: “Muốn ly hôn với anh thì đừng mơ. Ngoài chuyện đó ra, em muốn gì anh cũng cho.”
“Em muốn ba anh trai trẻ mỗi tối đổi món, anh cũng cho?”
Giọng Tần Vực run run: “Em sẽ chịu không nổi đâu.”
Nghe đến đó tôi càng bực: “Đến anh em còn chịu được thì còn gì mà không nổi!”
Thấy anh sắp gật đầu thật.
Tôi nhón chân cắn mạnh môi anh: “Anh không có miệng à?”
“Yêu em thì nói đi, ép buộc cái quái gì, anh tưởng anh không nhận ra rằng em thích anh sao?”
“Bày đặt giả vờ rộng lượng, yêu đương ích kỷ một chút chết thì à? Biểu hiện chiếm hữu hơn chút thì mất mạng hả?”
“Cứ bắt em đoán, anh tưởng em không sợ là em đang đơn phương chắc?”
“Anh đau vì yêu thầm, em không đau chắc?”
“Bực mình, mắng anh mà như mắng chính mình.”
Nói tới đây, nước mắt tôi đã chảy ròng ròng.
Phải hít thở mấy hơi mới nấc nghẹn dạy bảo anh: “Sau này nghĩ gì thì nói thẳng ra.”
“Đừng bắt đối phương phải đoán được không?”
“Được.”
Ngay sau đó, Tần Vực còn rất thật thà áp dụng bài học luôn.
Tay đang vỗ lưng tôi dừng lại.
Anh ghé sát, giọng cẩn thận: “Vợ ơi, em khóc làm anh bây giờ rất muốn… được không?”
Tôi hít mũi, không do dự mà túm lấy chỗ đó một phát.
Trong tiếng rên nghẹn của anh, tôi dứt khoát từ chối: “Không.”