Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

17

Cuộc nói chuyện đêm đó như mở khóa một mặt khác của Tần Vực.

Anh bắt đầu lộ rõ bản chất thật.

Thể hiện cụ thể là: trước khi ngủ không còn cầm sách làm màu, áo cũng không mặc nửa kín nửa hở gợi ý nữa, mà dứt khoát không mặc gì luôn.

Tôi lười biếng nằm giường lướt clip.

Tần Vực ngồi xoa bóp bắp chân cho tôi.

Chân tôi gác trên bụng anh, cảm giác nhìn còn sướng mắt hơn mấy anh người mẫu sexy tôi vừa lướt qua.

Nhưng dần dần, tay Tần Vực bắt đầu không yên phận.

Cảm giác dưới chân thay đổi.

Anh nhíu mày, gân xanh bên thái dương cũng nổi lên.

Đây là trò mới chúng tôi phát triển gần đây.

Rèn luyện, không hại lưng.

Tôi cố ý nghịch, dồn thêm lực đạp nhẹ xuống.

“Vợ…”

Cằm anh đặt trên đầu gối tôi.

Xương gò má đỏ bừng.

Ánh mắt tràn đầy khao khát.

Tôi cảm thấy rõ ràng anh rất nóng.

Nhưng vẫn giả vờ không biết, lấy mu bàn tay chạm trán anh: “Sao mặt tự dưng đỏ thế, sốt à?”

Anh nắm tay tôi lại, mười ngón đan chặt, không cho rút.

“Không biết, vợ giúp anh đo xem.”

Tôi giả vờ định ngồi dậy thật.

Anh lập tức luồn tay đỡ eo tôi đặt nằm xuống.

Giọng đã khàn khàn run rẩy: “Không cần thứ khác, vợ giúp anh đo.”

Tôi còn ngơ ngác, vỗ nhẹ mặt anh: “Đừng quậy, không có nhiệt kế đo kiểu gì.”

Mắt Tần Vực tối hẳn, thứ tình cảm chiếm hữu điên cuồng và dính lấy cuộn trong đó: “Có thể đo, để anh dạy em.”

Đèn bị tắt.

Cả đêm, tôi bị ép “đo nhiệt” không biết bao nhiêu lần.

18

Khi Tần Vực nói sắp đi công tác, tôi đang vùi đầu vẽ bản thiết kế.

Gần cuối năm, cả hai đứa đều bận ngập đầu.

Rõ ràng ngủ cùng giường mỗi tối mà thời gian nói chuyện chẳng bao nhiêu.

Đi hay không đi công tác cũng chẳng khác mấy.

Nhưng Tần Vực thì không nghĩ vậy.

Anh nhìn tôi với ánh mắt vừa ủy khuất vừa dính người quá đáng.

“Nói em sẽ nhớ anh đi.”

Tôi thở dài bất lực, đưa tay cho anh.

Anh lập tức ngoan ngoãn giúp tôi bóp cổ tay, xoa dịu các ngón tay mỏi.

“Chỉ năm ngày thôi mà.”

Tần Vực cãi ngay, giọng vội vàng: “Chúng ta chưa từng xa nhau lâu vậy.”

“Thật muốn thu nhỏ em bỏ vào túi mang theo.”

Tôi bị chọc cười, bâng quơ buông lời: “Anh lắp camera ở nhà đi, đỡ phải lo.”

Chẳng ngờ mắt Tần Vực sáng rực: “Được không?”

Thật ra cũng không phải không được.

Tôi nhướng mày, hỏi chơi: “Anh tính lắp ở đâu?”

Ban đầu anh còn nghiêm túc: “Cửa ra vào.”

“Được.”

“Phòng khách.”

“Cũng được.”

Như học sinh trả bài, một hỏi một đáp.

Tưởng anh hài lòng rồi.

Nào ngờ cổ tay tôi bị nắm chặt hơn.

Tần Vực nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Còn… phòng tắm.”

Tham ghê.

Tôi cố tình chọc: “Được chứ.”

Anh ngẩn ra, mừng đến lắp bắp: “Thật hả? Em cưng anh quá rồi.”

Bị tôi dắt mũi.

Tôi bật cười: “Ở trước cửa phòng tắm thôi, anh nghĩ đi đâu vậy?”

Mũi chúng tôi chạm nhau, tôi ghẹo: “Tần Vực, anh đúng là biến thái.”

Ngay sau đó tôi bị anh nhào tới “trừng phạt”.

19

Đều đặn mỗi sáng tôi đều hôn chào buổi sáng qua camera cho Tần Vực.

Mắt còn ngái ngủ.

Điện thoại thì tối thui vì tối qua call cả đêm hết pin.

Ăn sáng qua loa, tôi đi hẹn.

Bạn trai trẻ của Tiểu Tiểu – Tạ Minh – đã đợi sẵn.

Cậu ta mặt mũi ngoan ngoãn thật.

Nếu không nhớ hôm trước cậu ta lù lù xông vào bar bắt người với khí thế ghê gớm, tôi cũng suýt tin là thỏ non.

Xem giờ.

Còn mấy tiếng nữa Tần Vực lại bắt tôi video call ăn trưa.

Tôi dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Cô ấy mềm không cứng. Bình thường dỗ ngọt chút là hết dỗi, biết làm nũng, không thích bị ép buộc,…”

Tôi nói một tràng, khô cả họng.

May Tạ Minh biết điều, ghi chú lia lịa, còn gọi thêm nước ép cho tôi.

Thôi thì, bạn thân tôi thích cậu ta, tôi cũng cố giúp.

Tôi thở ra một hơi, quyết định dạy tuyệt chiêu cuối.

Không hay ho gì cho cam.

Tôi thẳng thắn xin số cậu ta để gửi link.

“Mấy bộ này thay phiên nhau mặc. Cậu cũng biết Tiểu Tiểu bình thường áp lực nhiều.”

Chả thân thiết gì, Tạ Minh học xong bài liền ga lăng đưa tôi về.

Ai ngờ vừa về đã thấy Tần Vực về sớm hơn dự kiến.

20

Trên bàn ăn, anh im lặng bất thường.

Chỉ thỉnh thoảng liếc điện thoại, mắt càng lúc càng tối.

Tôi không quen, hỏi anh: “Sao về sớm vậy?”

Anh ngẩng lên, lúc này tôi mới thấy mắt anh đỏ hoe: “Là về sớm quá, làm phiền em với cậu ta.”

Anh nói nhỏ quá, tôi không nghe rõ: “Gì cơ?”

Nụ cười của anh méo mó, khó coi: “Không mời cậu ta vào ngồi vì anh về đúng không?”

Mời Tạ Minh vào à?

Chờ khi cậu ta với Tiểu Tiểu chính thức đi, còn được, chứ giờ thì thôi.

Nhưng có lẽ nên tìm dịp giới thiệu anh với nhóm bạn tôi, không lại khiến anh bất an.

Tôi lắc đầu: “Lần sau đi, cậu ta còn đang trong giai đoạn thử thách, chưa tới mức giới thiệu với anh.”

“Nhưng anh có thể gặp mấy người khác.”

Mặt Tần Vực càng lúc càng vỡ vụn.

Nĩa rơi cạch xuống bàn.

“Còn có người khác?”

Lúc này tôi mới phát hiện anh không ổn.

Đưa mu bàn tay chạm trán anh: “Anh mệt à? Sao đổ mồ hôi vậy?”

Anh cúi đầu, môi chạm nhẹ cổ tay tôi, mắt nhắm lại, mãi mới bình tĩnh hơn: “Chỉ hơi nóng thôi.”

Giữa mùa đông mà nói nóng đổ mồ hôi?

Tôi hơi nghi ngờ nhưng vẫn dịu giọng dỗ.

Hôn lên khóe môi anh một cái: “Em đi tắm nhé, tắm cùng không?”

Ám chỉ quá rõ.

Nhưng Tần Vực – người bình thường ham muốn nhất – lại mím môi, đứng bật dậy như chạy trốn: “Anh sang phòng khách tắm.”

21

Anh đi vội đến mức quên cả điện thoại.

Tôi còn đang đầy nghi hoặc thì màn hình sáng lên.

[Nhóm hỗ trợ chồng tuyệt vọng]

[Anh phải nhớ, người khác chỉ là nhà trọ, anh mới là nhà. Chừng nào chính thất còn sống, bọn họ mãi mãi chỉ là tiểu tam lén lút. Miễn là anh trụ được, họ không bao giờ bước lên chính đường.]

Gì mà lời lẽ nổ tung thế?

Mật khẩu máy anh vẫn là ngày kỷ niệm cưới của hai đứa.

Tôi lướt như gió, đọc qua đoạn chat.

Đầu tiên là Tần Vực kể khổ:

[Tôi về sớm định tạo bất ngờ, lại thấy người khác đưa cô ấy về nhà. Thằng đó trẻ hơn tôi, nhìn cũng được, quan trọng là tôi chưa từng thấy nó bên cô ấy.]

[Cũng tại tôi, không nên xa cô ấy lâu vậy. Người phụ nữ tốt như cô ấy luôn có một đám kẻ khốn rình mò muốn dụ dỗ cô ấy rời bỏ tôi.]

[Tôi biết đây không phải lỗi của cô ấy. Nhưng cô ấy nói còn không chỉ có một thằng như thế. Tôi không biết họ đã đến bước nào. Cô ấy tin tôi nên nói thật, nhưng tôi lại phản bội cô ấy vì ghen đến phát điên.]

Sau đó là một đám bạn trong nhóm hùa vào khích lệ:

[Anh nghe tôi, cỏ dại ngoài kia nhiều thì sao, danh phận vẫn chỉ có anh.]

[Đúng đấy, làm chính thất phải độ lượng. Anh cũng có lỗi trước chứ không phải lúc nào cũng kề bên. Có người chăm giúp thì nên mừng.]

[Có ba thì sao? Chỉ cần anh xuất hiện là chúng phải chui tủ, nấp rèm, trốn gầm giường thôi.]

[Nghe tôi này, thay vì ghen, anh lặng lẽ hít đất thêm trăm cái đi. Khiến cô ấy nếm qua anh rồi thấy mấy thằng kia cũng chỉ thế thôi.]

Tùy chỉnh
Danh sách chương