Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Anh ta sắp phát điên vì tiếng khóc thôi miên của con bé này rồi.

Hơn nữa không hiểu sao, anh ta có cảm giác người phụ nữ đứng bên cạnh đang tỏa khí thế nguy hiểm.

như , nếu dỗ không xong đứa trẻ này, thì anh ta sẽ phải chịu hậu quả cực kỳ kinh khủng vậy.

Mãi cho khi bộ lego đưa tới, Cố Bác Dụ mới vội vàng ôm tới con gái.

, ngoan nào, cho sướng vào!”

Miệng thì cười, nhưng lời thì nghiến răng nghiến lợi. Tôi theo phản xạ giơ tay… tát một phát vào tay anh ta.

Tiếng bạt tai giòn tan khiến tất cả mọi người đều chết sững.

gia nhìn tôi, lại nhìn Cố Bác Dụ, rồi quay đầu chạy biến.

Con gái thì loay hoay mở đồ , đầu buồn ngẩng lên.

Tôi nhìn bàn tay mình, có chút lúng túng.

kia, Cố Bác Dụ luôn điềm đạm, biết cách dỗ con, chúng tôi hiếm khi cãi nhau. Có chăng thì anh ấy đùa mấy câu linh tinh, tôi cũng chỉ vung tay vỗ nhẹ anh một .

Không ngờ lần này lại hơi mạnh tay…

3

Cố Bác Dụ đứng đơ suốt mười giây, sau nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, đỏ bừng bừng.

“Cô, cô, cô!”

“Tôi xin lỗi, tôi…”

Tôi còn hết, anh ta quay đầu chạy mất.

Nhưng vừa tới cửa thì bị một giọng níu lại.

“Bố con …”

Giọng con gái mềm mềm vang lên sau lưng, khiến bước chân Cố Bác Dụ như mọc rễ, không nhích nổi nửa bước.

Con bé hơi tủi thân, giọng đầu nức nở:

“Bố không con à?”

Nghĩ màn khóc động trời nãy, Cố Bác Dụ nghiến răng quay người lại, ngang qua tôi còn không quên lầm bầm một câu đầy mỉa mai:

“Sau này để ông già trông con bé này . Ít ông ấy sẽ không để nhận nhầm thế hệ.”

Trời biết từ khi nào sầm tối, gia gõ cửa bước vào.

“Thiếu gia, rồi ạ.”

Cố Bác Dụ cau mày.

“Ông già vẫn à?”

gia liếc nhìn tôi một , rồi lắc đầu đáp.

“Ông cụ hôm nay chắc không đâu ạ.”

Tôi cạn lời, vậy sao không sớm?

Tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc, nhìn gia lần lượt bưng các món lên, đầu óc cũng đầu trôi dạt đâu đâu.

Lát nữa xong, hai mẹ con nên tìm sạn nghỉ tạm, hay nhà mẹ đẻ?

Nghĩ tới tính hay la toáng của mẹ tôi, tôi thực sự không muốn quay .

“Bố bế con cơm, bố bế mà!”

Sau cả buổi chiều tiếp xúc, con gái càng càng bám dính lấy Cố Bác Dụ, đầu coi anh ta là “bố” của kiếp rồi.

Tôi bị tiếng gọi cắt ngang mạch suy nghĩ. Cố Bác Dụ cưng con bé tới mức nuông chiều luôn, khiến có hơi nhiều tật xấu nhỏ.

Mỗi như vậy, tôi đều phải chỉnh lại.

“Qing Qing, ngoan nào, tự , đừng bám lấy bố mãi thế.”

Không khí lại rơi vào im lặng.

Cố Bác Dụ ngây người nhìn tôi, con gái cũng ngoan ngoãn gật đầu, quay ghế ngồi.

gia híp mắt lại, dáng đang hóng trò vui.

Đột nhiên Cố Bác Dụ đứng bật dậy, chỉ tôi rồi chỉ con bé, cà lăm la hét:

“Cô, cô, cô! Cô dạy con thế đấy à?! Bảo sao gọi bậy, cô…!”

anh ta đỏ như mông khỉ, tôi nhíu mày day trán.

“Xin lỗi, tôi lỡ miệng.”

Lời của Cố Bác Dụ nghẹn nơi cổ, cuối cùng chỉ có ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục cơm.

Tôi nghĩ đủ loại phương án, nhưng lại không ngờ con gái khăng khăng đòi ở lại đây ngủ.

chỉ vào của Cố Bác Dụ, gì cũng không chịu qua .

là của , con phải ngủ bố mẹ cơ!”

Cố Bác Dụ chỉ phía , đầu đôi co con bé.

“Phải đấy, con phải là…”

Chữ “” còn kịp thốt , con bé rơm rớm nước mắt như sắp khóc.

Anh ta sợ mức nhìn tôi cầu cứu.

Tôi cũng hết cách, hoàn toàn quên mất con gái có tật khó ngủ chỗ lạ.

của Cố Bác Dụ chính là tân hôn của tôi và anh ở kiếp , con bé ngủ ở từ nhỏ lớn. ngủ sạn, nào cũng khóc nửa đêm.

Thấy tôi cũng bó tay, Cố Bác Dụ tối sầm lại.

“Ngủ thì ngủ! Cho ngủ! Nhưng con phải hứa là không tè dầm!”

Con bé gật đầu như gà mổ thóc.

“Con không tè đâu!”

Nhưng chuyện dừng ở , còn cả hai chúng tôi ngủ cùng.

Cố Bác Dụ lắc đầu như trống lắc.

“Không ! Không ! Không nào! Mẹ con là mẹ nhỏ của tôi… Không phải! Là mẹ nhỏ! Sao tôi có … Không ! Tuyệt đối không !”

Tôi nhìn vẻ hoảng hốt của anh ta, hiểu đầu óc anh ta đang tự dựng lên kịch bản gì nữa.

rồi, bố còn phải làm việc thêm mà, con quên rồi à? đây bố cũng hay tăng ca mà.”

Con bé nhìn tôi, rồi nhìn Cố Bác Dụ – người đang khổ sở như sắp phát điên – cuối cùng gật đầu.

“Vậy bố làm việc chăm chỉ nha, rồi nhanh lên giường ngủ mẹ và con nha.”

Lần này Cố Bác Dụ không buồn đính chính cách xưng hô nữa, gật đầu lia lịa.

“Ừ, con ngủ mẹ , bố đợi con ngủ xong sẽ vào sau.”

Tôi vừa định bế con vào thì bị anh ta giữ tay lại.

gia, thay bộ ga giường mới cho họ .”

anh ta từ cơm đỏ dịu xuống, bây còn dám nhìn tôi, lẩm bẩm nhỏ giọng.

“Tôi nằm rồi mà cô còn vào… là giường của tôi… Con nít không biết gì chứ cô cũng không biết hả…”

Nếu như hồi chiều tôi còn thấy anh ta phiền, thì phút này lại thấy buồn cười vô cùng.

Cố Bác Dụ khi trưởng thành luôn điềm tĩnh, tự tin xử lý mọi việc, bao tôi thấy anh đỏ vì chuyện gì.

Sự tương phản này… đáng yêu thật sự.

Thế là tôi cố tình trêu chọc, ghé sát tai anh ta, khẽ:

“Không sao đâu, tôi không ngại.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương