Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Cố Bác Dụ hoàn toàn đơ người, đứng trời trồng ở suốt nửa đồng hồ, đầu óc hoàn toàn “treo máy”.
Quản gia thay xong ga giường, con gái thì leo lên nằm ngon lành, anh ta vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Bố còn chưa ? Đứng đấy người gỗ thì chi bằng ngủ với mẹ con còn hơn.”
Một câu nói đánh thức Cố Bác Dụ.
Tôi ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh ta:
“ chưa? Không thì ngủ với chúng tôi đó.”
Cố Bác Dụ trừng mắt nhìn tôi một , mắng một câu “vô liêm sỉ”, rồi lăn bò ra khỏi phòng.
Tôi bật cười nhìn bóng lưng anh ta, rồi nằm xuống chiếc giường từng là nơi vợ chồng tôi “vật lộn tình cảm” suốt bao đêm.
Không gian quen thuộc khiến con gái nhanh chóng chìm giấc ngủ, còn hương thơm gỗ trầm thoang thoảng trên người Cố Bác Dụ cũng khiến thở tôi dần ổn định lại.
Trong cơn màng, tôi dường .
Ánh trăng ngoài sổ len lỏi trong phòng, có người lén lút bước tới giường, vươn tay ngăn kéo tủ đầu giường, hình gọi điện thoại.
“Biết rồi, lấy được rồi sẽ đưa cho cậu, lần sau mấy thứ quan trọng đừng để chỗ tôi nữa…”
Hương gỗ trầm lúc đậm, tôi lờ mờ mắt, ánh nhìn chạm phải người đàn ngay trước mặt.
Cố Bác Dụ vội lấy tay che mặt, anh ta định lấy đồ.
Tôi nheo mắt nhìn rõ những đường nét quen thuộc, trong cơn hồ còn tưởng mình nằm , Cố Bác Dụ lại… chết rồi.
Từ sau khi anh đời, anh “chết” không biết bao nhiêu lần trong giấc tôi.
Tôi tủi thân kéo nhẹ tay áo anh, miệng lẩm bẩm:
“Đồ lừa đảo… phải hứa sẽ ở em cả đời ?”
Cố Bác Dụ ngơ ngác chớp mắt:
“Lẩm bẩm gì thế?”
Anh cúi xuống để rõ hơn, hương thơm dịu ngọt lan tỏa, tôi giơ tay ôm lấy đầu đầy tóc mềm của anh.
Người đàn đơ luôn, không động đậy. Tôi kéo một , anh “rầm” một ngã lên giường.
“Chồng à, em nhớ anh lắm…”
Tôi ôm chặt người đàn quen thuộc, hoàn toàn không để ý thở của người cạnh trở nên hỗn loạn cỡ nào.
5
Trong giấc ngủ, tôi cảm có một luồng nhiệt ấm áp vây quanh.
lúc nóng, thậm chí còn bỏng rát.
Tôi cau mày lùi ra một chút, chỗ xương quai xanh dường còn xuất hiện một làn nước mỏng.
“… buông ra .”
Một giọng nói đầy nhẫn nhịn vang lên tai, tôi mắt nhìn anh:
“Chồng à?”
Cố Bác Dụ không nói gì, nằm cứng đờ cạnh tôi.
Hương gỗ quen thuộc bao phủ lấy tôi, hiếm khi tôi có được một giấc ngủ an yên đến .
là, sáng sớm mắt, trước mắt tôi là một… cây roi lông gà đỏ au, khiến tôi chớp mắt vài lần vẫn chưa kịp phản ứng.
Thế là tôi đưa tay kéo thử.
“A— đau!”
Cây roi giật giật, một bàn tay to nắm lấy tay tôi, người đàn ngồi dậy, hai mắt nhìn thẳng tôi.
Tôi thì có biểu cảm gì, dù khuôn mặt của Cố Bác Dụ tôi nhìn quen mỗi sáng.
có Cố Bác Dụ là tròn mắt kinh ngạc, lăn một phát rớt khỏi giường.
“Tôi không… tôi gì cả! Là cô ôm tôi không buông, tôi giãy mãi không ra!”
Anh ta ngồi dưới đất, nói năng lắp bắp.
Tôi chống cằm nhìn anh:
“ giày của anh là tôi cởi ra à?”
Cố Bác Dụ cúi đầu nhìn đôi tất , còn giày thì biết bay đâu, hoàn toàn đơ người.
“Đúng rồi ha, giày của tôi đâu?”
Tối rõ ràng lúc bị kéo lên giường, anh ta vẫn còn mặc chỉnh tề.
Cố Bác Dụ cau mày suy nghĩ vài giây, chuẩn bị phản bác tiếp, nhưng ngay giây sau, ánh mắt anh ta trợn tròn:
“Cô cô cô… mặc lại áo cho tôi!!”
Lời dứt, “bộp” một , một giọt máu tươi sền sệt rơi xuống đất.
Thế giới lập tức im phăng phắc.
Con gái bị đánh thức, dụi mắt rồi bò từ đầu kia giường lại.
Cục bông nhỏ ngoan ngoãn chào chúng tôi:
“Chào buổi sáng mẹ ơi, chào buổi sáng bố ơi.”
Cố Bác Dụ luống cuống rút khăn giấy lau máu mũi, mặt đỏ gan heo chín, vẫn không quên chỉnh con bé:
“Anh là anh con! Đừng gọi là bố!”
Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân, cũng là lúc xoay người thì cổ áo trễ một chút, chả lộ gì chảy máu mũi nhiều thế , đúng là tuổi trẻ khí huyết vượng.
Nghĩ , trong lòng tôi lại không giấu nổi niềm vui.
Dù gì cũng có người phụ nữ nào lại không vui khi chồng mình vì mình mê mệt.
“Dù tôi cũng không gì anh, tin hay không tùy anh.”
Anh ta lau sạch vết máu cuối cùng, không dám nhìn tôi, quay đầu chỗ khác.
“Thiếu gia, mời dùng bữa sáng.”
Giọng quản gia vang lên ngoài , sắc mặt Cố Bác Dụ lập tức biến đổi đầy kịch tính.
“Đm, ta biết mình ở trong phòng…”
Anh ta kéo ra, và ba mẹ con cùng lúc bắt gặp cảnh quản gia … chổng mông lén.
Quản gia chuyên nghiệp quả nhiên là khác biệt.
ta bình tĩnh đứng thẳng lại, mặt không chút xấu hổ, nở nụ cười vô cùng đúng mực.
“Thiếu gia, lão gia gọi về, nói sắp về tới rồi ạ.”
Cố Bác Dụ nghiến răng đến muốn gãy cả hàm.
“Biết rồi! ấy về thì đừng có nói bậy, tối có gì xảy ra hết!”
Quản gia gật đầu:
“Vâng, thưa thiếu gia. Tối , các người… không có gì.”
“…”
Tôi có lý do để nghi ngờ quản gia cố tình chọc tức Cố Bác Dụ, vì câu đó, máu mũi anh ta lại phụt ra.
6
Hôm , quản gia gửi đến cả đống đồ chơi, con gái vui vẻ chạy khắp nhà.
Tôi ngồi chán trên sofa phòng khách, tiện tay ngăn kéo thứ hai lấy một quyển sách ra đọc.
“Lão già hay đưa cô tới đây à?”
Cố Bác Dụ nhìn tôi bằng ánh mắt âm u, giọng cũng lạnh ngắt.
“Không có.”
Tôi đáp loa.
Anh ta hừ nhẹ một , không rõ là tin hay không.
“ cô rành nơi thế? Còn biết sách ở đâu?”
Tôi khép sách lại, ghé sát tới trước mặt anh.
Cố Bác Dụ không kịp phản ứng, bị tôi nhìn chằm chằm, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn.
“Vì sau đây cũng là nhà tôi. Tôi là vợ tương lai của anh .”
Không gian lặng tờ, đến cây kim rơi cũng được.
Hai chúng tôi nhìn nhau chăm chú, khoảng cách cực gần.
nhai hạt dưa của quản gia bất ngờ vang lên, Cố Bác Dụ giật mình quay ngoắt lại nhìn.
Quản gia đút túi lại đống hạt dưa bóc, vẻ mặt thản nhiên chưa từng gì sai.
“Đừng có nói linh tinh nữa. Nói cho cô biết, lão già cô nói lung tung, thì đừng bước chân nhà .”
Anh ta đúng là không tin thật.