Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi mở sách, tiếp tục đọc, không buồn giải thích thêm.
Cố Bác Dụ lại cực kỳ khó chịu khi bị ngó lơ, anh ta giật sách khỏi tay tôi.
“Tôi đang với cô đấy! Sao cô không thèm trả ? Với tối qua hai ta ngủ chung, đừng có kể với lão già…”
Đúng lúc đó, cạnh sắc của trang sách cắt ngón trỏ tôi, một giọt máu đỏ lập tức trào .
Tôi khẽ cau mày, còn Cố Bác Dụ thì đứng hình .
“Khoan đã… sao tay cô mềm thế này…”
gia nhanh như mang hộp thuốc tới, đưa Cố Bác Dụ:
“Thiếu gia, cậu thuốc cô này đi.”
Cố Bác Dụ trừng mắt nhìn ông ta:
“Vì sao tôi phải ?”
gia mắt:
“Chứ lẽ để tôi ?”
vừa dứt, Cố Bác Dụ giật hộp thuốc trong tay ông ta:
“ với chả không , ông cút chỗ khác đi!”
gia mỉm cười quay lưng rút lui, hoàn toàn không thèm phản ứng với thái độ đó.
“Thật chưa từng ai yếu ớt như cô, bị mỗi tờ giấy cắt rách da chảy máu thế này…”
Cố Bác Dụ cau mày lẩm bẩm, lóng ngóng thuốc tôi.
Ngón tay tôi được anh ta nhẹ nhàng đỡ lên, tôi im lặng nhìn mái đỏ của cậu trai trước mặt, bất chợt nghĩ: cần ở bên anh thế này thôi… đủ rồi.
Dù anh không nhớ tôi, không nhớ con … Cố Bác Dụ vẫn là Cố Bác Dụ, vẫn không nỡ để mẹ con tôi chịu bất kỳ ấm ức nào.
“Lát ông già quay về, cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó .”
Anh ta không biết lúc nào đã ngẩng lên, đưa lại hộp thuốc gia.
“Nhìn kiểu như sắp ăn tươi nuốt sống tôi , như thể sợ ông già không biết giữa chúng ta có .”
Tôi mắt, nhìn vành tai đỏ bừng của anh ta.
“Giữa chúng ta có gì cơ? Không phải anh tối qua không có gì xảy sao?”
“Vụt!” – Cố Bác Dụ bật dậy, không thể nổi nhìn tôi chằm chằm:
“Cái kiểu như tồi này là sao hả?! Rõ ràng tối qua là cô ôm tôi không buông, tôi chịu ngủ với cô á…”
Một tiếng ho khẽ cắt ngang câu của anh ta.
Tôi ngẩng nhìn — người đàn ông đứng không xa kia khiến tôi sững sờ.
So với hình ảnh trong trí nhớ, ông Cố hoàn toàn khác biệt: không có tóc bạc, lưng không còng.
Tôi không ngờ lúc này ông vẫn còn trẻ như vậy. Dù tôi cưới Cố Bác Dụ là của vài năm sau, ký ức về bố chồng là mái tóc bạc trắng.
“Ông nội! Là ông nội còn sống!”
Con vui mừng ôm búp bê Barbie chạy tới, nhào ôm chặt lấy chân ông .
Ông Cố theo phản xạ cúi xuống nắm lấy bàn tay mềm mại của con , giây phút , một luồng ấm áp lan tay đến tận tim ông.
“Ông nội~”
Con gọi ngọt như đường, còn ông Cố thì dời ánh mắt nghiêm nghị về phía tôi.
“Đây là cháu của ông.”
Tôi đối diện thẳng với ánh mắt của ông .
Tôi từng chứng kiến sự sắc sảo của người đàn ông này — dù đang hấp hối vẫn sáng suốt. Đây là trí tuệ của một doanh nhân đỉnh cao.
Mọi dối đều có thể bị bóc trần, có sự chân thành là không.
Cố Bác Dụ ngẩn người đứng giữa tôi và ông bố, khoảnh khắc , anh ta cuối cùng tôi không phải là tình nhân của cha mình.
câu tiếp theo của tôi thì anh lại nổi:
“Tôi là vợ tương lai của Cố Bác Dụ. Đứa trẻ này… là con của chúng tôi.”
Một câu như sét đánh ngang tai, đến mức gia ngừng nhai hạt dưa.
Cố Bác Dụ trợn tròn mắt, nhìn cô đang ôm ông không rời, rồi lại nhìn tôi – gương mặt điềm nhiên không chút gợn sóng, ánh mắt đầy hoài nghi.
có ông là bình thản, giơ tay nhổ một sợi tóc vai con , rồi không do dự nhổ thêm hai sợi Cố Bác Dụ, đưa gia.
“Cô tưởng tôi ngu à? Lại còn kéo bố tôi trò lừa đảo này, cô đúng là…”
Cố Bác Dụ phản ứng lại, tay này ôm , tay kia túm lấy tay tôi kéo .
“Mời cô ngồi.”
giây tiếp theo, ông cất .
Cố Bác Dụ không thể nổi, nhìn tôi rồi lại nhìn ông bố mình.
“Bố! Bố cái trò vớ vẩn này sao? Rõ ràng là…”
“lừa đảo” mắc lại nơi cổ họng, anh ta thể nên .
Không hiểu vì sao, khi nhìn đôi mắt to tròn long lanh của con , và ánh nhìn u tối của người phụ nữ bên cạnh, anh ta lại không nỡ thốt .
“Đừng có nhảm …”
Anh ta vốn ‘hiện tại – tương lai’ gì …
Tình cảm ông cháu cứ như một tấm lưới vô hình, nhẹ nhàng gắn chặt hai người lại với nhau.
Con đưa tay chạm cằm ông Cố:
“Ông ơi, trong ảnh râu ông màu trắng ? Sao bây giờ lại đen vậy?”
Ông còn chưa kịp trả thì Cố Bác Dụ đã khẽ hừ một tiếng.
“Còn tóc bố , sao lại giống mấy chú hề trong công viên giải trí thế?”
Con mắt to, rồi giơ tay kéo kéo mớ tóc đỏ của Cố Bác Dụ.
Chú hề…
Chú hề… chú hề…
Hai như tạt thẳng lòng tự tôn của một thằng trai trẻ máu nóng.
Cố Bác Dụ lập tức bật dậy, túm lấy áo khoác bên cạnh.
“Tôi ông hồ đồ thật rồi, ai gì !”
Anh ta không muốn nghe thêm nào , lúc này muốn chạy khỏi người phụ nữ này càng xa càng tốt.
Không hiểu sao, rõ ràng ngồi gần, vậy anh ngửi hương thơm thoang thoảng cô, khiến anh bứt rứt, ngứa ngáy khắp người.
anh ta còn chưa kịp lao cửa thì đã bị gia chặn lại.
Trên mặt ông là nụ cười đầy… sung sướng khi người khác xui xẻo:
“Thiếu gia, kết quả xét nghiệm sắp gửi tới rồi, cậu chắc là không muốn chờ xem sao?”
Cố Bác Dụ càng nhìn nụ cười càng nó… đang thách thức mình.
Quay lại, ông bố mình đang chơi đùa vui vẻ với nhóc tì, anh ta nghiến răng, rồi bực dọc ngồi xuống.
“Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô!”
Anh ghé sát tai tôi, giọng đầy sát khí.
Tôi giơ ngón tay cái, khẽ đẩy anh xa một chút:
“Đừng có dí sát tôi vậy chứ.”