Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Cố Bác Dụ cứng đờ, không thể tin nổi mà ngón của tôi chằm chằm hai giây.
“Tối qua cô ôm tôi không buông, sao không bảo tôi tránh xa cô luôn đi?”
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
lạnh lùng lên tiếng:
“Thiếu , tôi không hề nói về việc cậu và cô ấy ngủ chung tối qua nhé, là cậu tự khai .”
Cố Bác Dụ đỏ trắng, biến hóa liên tục.
Ngoại trừ anh ta, chẳng ai mấy quan tâm đến chuyện này.
Khi bản xét nghiệm ADN đặt lên bàn, ông Cố khẽ run lên.
“Cháu ?”
Cô bé lòng ông đang ngái ngủ, xoay người tìm một tư thế dễ chịu hơn rồi trả mơ màng:
“ là Thanh Thanh, Cố Vãn Thanh. Mẹ bảo là ông nội đặt cho .”
Cố Bác Dụ sững người. này anh từng thấy nhật ký của mẹ mình.
Lẽ ra đặt cho anh – nếu anh… không sinh ra trai.
“Cô… thật sự là vợ tôi à?”
Anh ta vẫn còn lưỡng lự, nhưng đỏ bừng.
Cố Bác Dụ đang lén lút quan sát mình, tôi khẽ nhướn mày.
Vẻ ngang ngược ngày hôm qua như tan biến không còn dấu vết.
Ông Cố thì tiếp nhận nhanh hơn cả anh ta, ôm cháu ngủ ngon lành chưa đầy mười giây.
“Chuyển thư kia thành trẻ em, khách bên trái đồ chơi.”
Ông điều khiển không chút do dự, hoàn toàn không liếc chúng tôi lấy một .
Cố Bác Dụ cứng đờ trên ghế sofa khách.
Cậu thiếu niên vừa lười nhác khi nãy giờ nghiêm chỉnh, chân không gác lên bàn, không ngả người, còn gần như… chụm gối lại.
“… cô quay về tìm tôi ? Tương lai tôi đối xử với cô không tốt à?”
Anh ta ấp úng hỏi, còn tôi thì thẳng thắn đáp:
“Anh chết rồi.”
Cố Bác Dụ nhíu mày, sắc đỏ trên lập tức bay biến.
“Chết… thế nào?”
“Ung thư dạ dày.”
Cố Bác Dụ trầm mặc, định gọi đặt lịch khám sức khỏe tổng quát thì tôi ngăn lại.
“Cưới ba năm còn chưa phát hiện ra, chắc là năm thứ tư hoặc thứ năm.”
Anh ta thở dài:
“ rồi, tôi sẽ để ý. Thế… tụi mình gặp nhau nào?”
Tôi cố ý trêu anh:
“Ngay bây giờ.”
Cố Bác Dụ im lặng.
“ tụi mình… … hôn chưa?”
Anh ta lắp bắp mãi, đỏ như gấc.
Tôi còn chưa kịp trả , thì nghe tiếng “phụt” vang lên — cười không nhịn , vội bịt miệng lùi ra xa trước khi Cố Bác Dụ mắng.
Cố Bác Dụ đỏ hơn cả tóc nhuộm, như sắp chảy máu.
“Không phải cô khoe rằng mười tám tuổi yêu ba người rồi sao? Không hôn thì gái chúng ta chui ra từ kẽ đá à? Hôn thôi chưa đủ, tụi mình còn…”
Tôi còn chưa nói hết ai bịt miệng lại.
“Đừng nói nữa!”
Cố Bác Dụ như sắp bốc cháy.
Khoảng cách quá gần, tôi còn cảm nhận hơi thở nóng rực của anh ta.
Tôi thấy thú vị, cứ chằm chằm vào anh ta. Anh ngại, nhưng lại không buông khỏi miệng tôi.
Cho đến khi ánh mắt tôi dừng lại ở… tai trái của Cố Bác Dụ.
Tôi đưa lên, khẽ bóp nhẹ dái tai anh.
Toàn thân anh run như điện giật, lập tức rút lại và lùi hẳn một bước.
“Cô… cô!!! Sao cô cứ ăn đậu hũ tôi thế hả?!”
Tôi vốn quen với phản ứng cường điệu của anh ta, còn chưa kịp để anh tuôn ra thêm mấy câu thì hỏi trước:
“Tai anh không sao chứ?”
Câu chửi mắc kẹt cổ họng, Cố Bác Dụ mờ mịt lắc .
“Anh… từng bắt nạt ở trường à?”
Cố Bác Dụ nhướng mày, kéo mái tóc đỏ của mình ra khoe:
“Đứa nào dám động vào tôi? Tôi đập nát nó luôn!”
Tôi im lặng.
… tai trái của anh sao mà điếc?
Tôi không biết. Cố Bác Dụ không biết.
Sau một hồi suy đoán, tôi nghĩ có lẽ là do anh đánh nhau với đám người nào rồi tổn thương.
Ăn tối xong, Cố Bác Dụ nhận một cuộc điện thoại rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Trần Lâm gọi tôi, có chuyện.”
Trần Lâm — chính là người sau này trở thành Trợ lý Trần.
Nghĩ đến nho nhã lịch sự , tôi không hiểu sao mình lại từng tin hắn.
“Tôi đi cùng.”
Tôi đứng dậy, Cố Bác Dụ cau mày.
“Đàn ông đi đánh nhau, đàn bà đi ?”
Tôi cười nhẹ:
“Sợ chồng tôi đánh chết, kéo hiệu ứng cánh bướm, gái tôi biến mất khỏi thế giới…”
Lý lẽ vặn vẹo của tôi khiến Cố Bác Dụ nghẹn , chưa kịp phản ứng thì ông chỉ chỉ chân hét lên:
“Sao? Còn có chuyện như ? Tiểu Niệm, đi thằng nhóc đi. , điều thêm vài vệ sĩ từ hậu viện, cử mấy người giỏi giỏi cùng.”
Cố Bác Dụ đau :
“Đi đánh nhau mà đem vệ sĩ, không xấu hổ chắc?”
Ông trừng mắt:
“Không mang thì đừng ra khỏi cửa!”
Thế là, cuối cùng Cố Bác Dụ dẫn tôi và năm vệ sĩ ra khỏi nhà.
Khác với hôm qua, xe hôm nay rất yên tĩnh, hơi thở của Cố Bác Dụ nhỏ.
Tôi nghiêng anh, thấy anh đỏ bừng.
“Sao thế?”
Tôi ngạc nhiên hỏi. Cố Bác Dụ vội thò ra ngoài cửa sổ:
“Đừng gần tôi như , cô xịt nước hoa đấy? Mở cửa sổ không át …”
Tôi lặng lẽ anh thở dốc mấy hơi ngoài xe rồi bình tĩnh nói:
“Đấy là mùi cơ thể tôi.”
Cố Bác Dụ trợn mắt như sắp lòi ngươi ra, rõ ràng không tin nổi.
Tôi cúi , khóe môi khẽ cong, rồi đưa … sờ lên đùi anh ta.
8
Cố Bác Dụ giật bắn người như mèo động vào lông, bật dậy.
Nhưng do còn đang đeo dây an toàn, “bụp” một , trán anh ta va vào thành xe đỏ ửng, cổ siết để lại một vệt đỏ rõ mồn một.
Xe rung lên dữ dội, tôi giật mình thót tim.
“Lái xe đàng hoàng đi, đừng có trò.”
“Cô sờ linh tinh thế?!”
Anh ta tròn mắt tôi, hoảng loạn.
Tôi thì hoàn toàn cạn .