Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Giang Học Thuần lại liên lạc với tôi.

Gần đây thể xác và tinh thần của tôi đều phấn khởi quên mất chuyện này.

Kết quả lần này anh ấy nói muốn gặp tôi.

Tôi đồng ý, hẹn gặp ở một quán đồ nướng gần trường cấp ba cũ.

Trước , đột nhiên tôi cảm thấy hơi khát tiện tay lấy một chai nước trong tủ lạnh ra uống.

Mùi vị hơi lạ, chắc là trà vị mới.

Quán đồ nướng vẫn đông khách như thế, vừa vào cửa đã bắt đầu bốc số.

Tôi vừa nhìn đã thây Giang Học Thuần.

Anh đã đến sớm giành chỗ ngồi, lại cố ý đến cửa quán chờ tôi.

Sau tôi dừng xe lại còn chủ động giúp tôi che nóc cửa xe, vô cùng chu đáo.

Tôi âm thầm nhìn anh.

Cậu thanh niên tuấn tú vẫn ôn hòa như xưa, chỉ là ít nhiều gì cũng có sự khác biệt.

Sau ngồi xuống, anh cười nhìn tôi: “Uyển , nhiều năm không gặp, anh thấy em đẹp hơn.”

“Thật ra từ cấp ba anh đã thích em rồi, lúc đó có người canh chừng em rất kỹ anh không thể tiến thêm một bước. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy hơi tiếc nuối.”

Tôi cười cười: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi còn nói những chuyện này làm gì. Anh nói có người canh chừng rất kỹ là ? em không biết có người như thế.”

Anh hơi kinh ngạc: “Em vẫn chưa biết à? Thú vị lắm, thôi xem như anh chưa nói gì .”

Anh dừng lại một lát, ngượng ngùng cúi đầu: “Uyển , bây giờ anh về Kinh Thị rồi, vẫn đang trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp. Nếu như em cũng độc thân, vậy chúng ta có thể…”

“Em kết hôn rồi.”

Giang Học Thuần ngẩn người.

Tôi nhìn anh ấy: “Anh Giang, em thừa nhận lúc cấp ba từng thích anh, bây giờ em kết hôn rồi, kết hôn với Lục Triêu Khoan, chắc anh cũng quen.”

Anh ấy khó hiểu hỏi: “Em kết hôn với Lục Triêu Khoan rồi, không biết ai thầm mến em cấp ba à?”

Anh ấy nhìn tôi: “Nếu anh đoán không sai, hai người không phải yêu đương kết hôn bình thường đúng không.”

Tôi kinh ngạc không phản bác.

Ánh mắt Giang Học Thuần lóe lên vẻ gian xảo.

“Nếu như hai người không kết hôn như bao cặp đôi bình thường, chúng ta không thử ở bên nhau?”

“Anh không cần danh phận, chỉ cần Uyển là được.”

Tôi không tin được đây là lời cậu thiếu niên đoan chính trong ký ức nói với tôi.

Hơn nữa, hôm nay quán đồ nướng này nóng như vậy, khiến người ta khó chịu.

Tôi lau mồ hôi trên trán, bối rối đứng dậy rời .

không ngờ đứng dậy vội vàng, đầu óc choáng váng, hơi lảo đảo.

Giang Học Thuần vội đỡ tôi.

Một vòng tay ôm vai tôi, một tay khác đỡ hờ cánh tay tôi, nhìn giống như ôm tôi .

Tôi cảm thấy hơi mâu thuẫn, trên người càng lúc càng khó chịu, cũng không quan tâm nhiều như vậy, vội ra ngoài cửa.

Ra khỏi quán.

Vừa rồi tôi nhìn thấy chồng của tôi, Lục Triêu Khoan.

*

Đêm mùa thu hơi lạnh.

Lục Triêu Khoan chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay rất mỏng, bên dưới mặc quần thường, nhìn ra được ra ngoài rất vội.

Anh im lặng nhìn tôi và người bên cạnh, ánh mắt u ám, mặt không cảm xúc.

Anh yếu ớt dựa vào trạm xe như pho tượng không cảm xúc.

tôi vừa nhìn thấy anh đã cảm thấy vô cùng bối rối, vội đẩy Giang Học Thuần ra, lảo đảo về phía anh.

Anh nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra phía sau.

Tôi hơi bất ngờ: “Lục, Lục Triêu Khoan? anh đến đây?”

Lục Triêu Khoan dời ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn trên người Giang Học Thuần, nhìn về phía tôi, nở nụ cười khiến tôi cảm thấy sau lưng phát lạnh.

“Anh đến đón vợ anh về nhà.”

Giang Học Thuần hơi nhíu mày, nở nụ cười sâu xa: “Có lẽ sếp Lục không biết đến gặp tôi, biết vậy cùng rồi.”

Lục Triêu Khoan tỏ vẻ từ trên nhìn xuống, châm chọc nói: “Vợ tôi rất khó ăn, cảm ơn anh đã cho cô ấy cơ hội tiếp xúc với thứ rác rưởi này.”

Anh nói xong, đưa tay vào túi quần lấy chìa khóa xe.

Không ngờ lại lấy ra một quyển sổ đỏ làm rơi trước mặt Giang Học Thuần.

Anh tỏ vẻ lơ đãng xoay người nhặt lên, là sổ kết hôn với tôi.

Giang Học Thuần: “…”

Lục Triêu Khoan cẩn thận phủi bụi ngoài sổ kết hôn: “Ôi, xin lỗi, giấy kết hôn hợp pháp của tôi và vợ rơi vào anh rồi.”

Sắc mặt Giang Học Thuần trở rất khó coi, lúng túng tạm biệt rồi rời .

Mà sự chú ý của Lục Triêu Khoan đã chuyển qua tôi.

Nơi tay của anh chạm vào cổ tay tôi đã hiện mồ hôi dinh dính.

Anh cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt đan xen vẻ oán hận và không cam lòng.

*

Lục Triêu Khoan trở về nhà nhanh như chớp.

Tôi bị đè xuống giường.

Anh không dịu dàng kìm nén như lúc trước.

Giờ phút này anh giống như sư tử đang nổi giận, mạnh mẽ giật quần áo của tôi ra.

Hôn từ bụng lên cổ tôi, dùng răng cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi.

Không hiểu tôi lại cảm thấy sung sướng.

Giọng nói của anh vừa nóng bỏng lại cố chấp, có vẻ run rẩy: “Trần Uyển , em hay lắm.”

“Em có muốn soi gương nhìn dáng vẻ của mình lúc này không? Trong mắt như chứa hồ nước xuân, mặt như hoa đào, gặp Giang Học Thuần khiến em thỏa mãn đến vậy à?”

“Em có biết lúc anh nhìn thấy anh ta ôm em ra có tâm trạng gì không, đàn ông khốn kiếp quyến rũ em, em đã choáng váng rồi đúng không.”

“Phí công anh còn tưởng rằng em có tình cảm với anh lần trước mới chủ động như vậy, thì ra đều để che mắt! Làm vậy để lấy cớ gặp tên đàn ông khốn kiếp kia!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương