Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pixtllkGO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Sau khi bị tôi dày vò đến mức rối loạn thần kinh, tôi rất “tận tâm” đưa Chu Trạch vào bệnh viện tâm thần điều trị vài tháng.
Nhưng cuộc sống trong đó… hắn không chịu nổi.
Hắn hoảng loạn, la hét, cầu xin được về.
Là một người vợ chu đáo, tôi sao nỡ để “chồng mình” làm phiền người khác?
Vậy nên—
Tôi đón hắn về, rồi nhốt thẳng vào tầng hầm của biệt thự.
Chu Trạch bị xích cổ, tay chân đều bị khóa bằng dây sắt.
Không thể rời khỏi phạm vi đã định.
Không thể bỏ trốn.
Không còn là con người tự do.
Hắn trợn mắt gào lên:
“Dư Vi, cô làm cái quái gì thế hả?! Cô đang giam giữ trái phép đấy!”
Tôi bật cười, giọng mềm mại như đang giảng đạo lý:
“Chồng ơi, anh nói gì kỳ vậy?
Chúng ta là vợ chồng mà. Em chỉ là… không cho anh ra khỏi nhà thôi.
Anh mắc bệnh tâm thần – nếu ra ngoài lỡ làm hại người ta thì sao?”
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ lạnh như thép:
“Anh biết không…
Tôi đã đợi ngày này từ rất, rất lâu rồi.”
Nói xong, tôi nắm tóc hắn, dí mặt hắn xuống sàn lạnh.
Chu Trạch hoảng loạn:
“Tại sao?
Tại sao em lại phải làm vậy với tôi?!”
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ mở điện thoại, vào album ảnh –
Chọn một tấm hình đã ngả màu cũ kỹ.
Trong ảnh là hai cô gái mặc áo lễ phục tốt nghiệp thạc sĩ, đứng sát nhau cười rạng rỡ.
Tôi chỉ vào một người trong đó, hỏi hắn:
“Anh có nhận ra cô gái này không?”
Chu Trạch sững lại.
Lông mày nhíu chặt, cố gắng lục lọi trong trí nhớ:
“Không… không nhận ra. Anh chưa từng gặp cô ta.”
Hắn ngẩng lên, lắp bắp:
“Vợ ơi… anh thề, anh không làm chuyện gì có lỗi với em nữa đâu…”
Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Anh nhận ra rồi đúng không? Người phụ nữ trong ảnh—là mẹ anh.
Không… không phải ‘bà ấy’, bà có tên.
Bà tên Hứa Tri Ý.
Hứa. Tri. Ý.”
“Anh là đứa con rút ra từ máu thịt của bà. Hút cạn sinh lực, nuốt hết tuổi xuân, rồi giờ quay lưng không nhận ra gương mặt mẹ mình?”
Chu Trạch đột nhiên gào lên:
“Chuyện đó thì liên quan gì đến cô?!”
Tôi ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt đỏ hoe và điên loạn của hắn, rồi nói rõ từng chữ:
“Người đứng cạnh mẹ anh trong ảnh… là mẹ tôi.
Tám năm trước, bà đến ngôi làng hẻo lánh đó để đón mẹ anh trở về—
Nhưng bà không bao giờ trở về nữa.”
Tôi cười lạnh:
“Anh hỏi tôi vì sao phải làm tất cả những chuyện này ư?
Rất đơn giản—
Tôi đến đây, là để trả thù.”
Chu Trạch như hóa đá.
Hắn siết chặt cổ tay tôi, gào lên:
“Chúng ta còn có con! Đứa trẻ không thể thiếu cha!”
Tôi khẽ cười.
Và câu trả lời của tôi—là đòn kết liễu thực sự:
“Đứa bé đó… là kết quả của thụ tinh nhân tạo khi tôi ở nước ngoài.
Nó không có chút huyết thống nào với anh cả.”
Tôi buông tay.
Bước ra khỏi tầng hầm, đôi chân vững chãi như vừa bước ra khỏi bóng tối cuối cùng trong đời.
Phía sau lưng, Chu Trạch gào thét, tiếng sắt va vào tường vang lên như tiếng xiềng xích cuối cùng rơi xuống.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một cánh cửa khép lại. Một đời cũ kết thúc.
9.
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã nghe mẹ nhắc đi nhắc lại về một người bạn thân thuở thiếu thời – cô Hứa Tri Ý.
Hai người là bạn thân từ hồi mẫu giáo, rồi cùng học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông… đến tận đại học – đều không rời nhau nửa bước.
Mẹ nói, cô Hứa là một người phụ nữ rất dịu dàng.
Nếu cô ấy còn sống và có thể gặp tôi, chắc chắn sẽ rất quý tôi – vì tôi và cô ấy… có cùng ngày sinh nhật.
Tôi từng tò mò hỏi mẹ:
“Vậy cô Hứa đi đâu rồi ạ?”
Ánh mắt mẹ thoáng chùng xuống.
Bà trầm ngâm một lúc rồi mới nói nhỏ:
“Cô ấy… mất tích rồi. Mẹ tìm rất lâu nhưng vẫn không thể tìm thấy.”
Hứa Tri Ý mất tích sau chuyến du lịch tốt nghiệp cao học.
Vốn dĩ chuyến đi đó mẹ tôi cũng định tham gia.
Nhưng vì nhận được công việc sớm hơn dự kiến, cuối cùng chỉ có Hứa Tri Ý lên đường một mình.
Những ngày đầu, cô vẫn giữ liên lạc, gửi tin nhắn và hình ảnh về nhóm bạn thân.
Nhưng rồi… tin tức dần thưa thớt.
Cho đến một ngày—
không còn bất kỳ dòng tin nào nữa.
Mẹ tôi khi ấy còn bận việc mới, cứ nghĩ bạn thân chỉ là “quên mất”.
Nhưng khi nửa tháng trôi qua mà Hứa Tri Ý vẫn chưa trở về, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào liên lạc—
Mọi người mới nhận ra: Đã có chuyện không hay xảy ra.
Gọi vào điện thoại của cô, đầu dây bên kia đã không còn tín hiệu.
Cũng không ai biết… dấu vết cuối cùng của cô ấy là ở đâu.
Sau khi không thể liên lạc, gia đình mới bắt đầu trình báo cảnh sát.
Bạn bè đại học của mẹ – những người từng cười đùa bên nhau suốt những năm tháng thanh xuân – lúc đầu cũng cố gắng giúp tìm kiếm.
Nhưng rồi, chỉ vài ngày đầu là còn nhiệt tình.
Nửa tháng, một tháng… ai cũng có cuộc sống riêng.
Dần dần, người giúp thì ít, mà sự lặng lẽ lại nhiều hơn.
Chỉ còn lại bố mẹ của cô Hứa Tri Ý, là chưa từng bỏ cuộc.
Và mẹ tôi.
Mỗi lần đi công tác ở một thành phố mới, bà lại tranh thủ nhờ người dán tờ rơi tìm người mất tích, hoặc tự mình đến những nơi hoang vắng hỏi thăm.
Nhưng suốt thời gian đó—Hứa Tri Ý vẫn bặt vô âm tín.
Mười tám năm.
Mười tám năm kiếm tìm trong tuyệt vọng.
Bố mẹ cô Hứa cũng không vượt qua được quãng thời gian khổ sở ấy.
Bà thì đổ bệnh vì suy nhược, ông thì đột quỵ vì kiệt sức – cuối cùng, cả hai đều lần lượt ra đi, mang theo hy vọng được thấy con gái lần cuối.
Còn mẹ tôi?
Mỗi lần nhắc đến cô Hứa, ánh mắt mẹ lại chùng xuống như một vết sẹo không bao giờ lành.
Mẹ từng nói với tôi:
“Mẹ hối hận lắm… Nếu năm đó mẹ cùng đi chuyến tốt nghiệp đó, có thể Tri Ý đã không mất tích.”
“Lúc ấy mẹ chỉ nghĩ—tìm được việc là tốt rồi, để Tri Ý đi trước.
Ai mà ngờ được…
Lúc quay lại, chỉ còn là ký ức.”
10.
Mãi đến khi tôi học đại học, có một ngày—mẹ gọi điện cho tôi.
Giọng bà lúc đó rất kích động, xen lẫn niềm vui run rẩy:
“Con à! Mẹ tìm thấy Tri Ý rồi!
Cô ấy vẫn còn sống, đang ở một ngôi làng nhỏ…
Mẹ sẽ đi đón cô ấy về!”
Ngay sau cuộc gọi ấy, tôi nhận được một bức ảnh mẹ gửi đến.
Trong ảnh—một người phụ nữ gầy gò, tóc xõa rối bời, ánh mắt vô hồn như không còn ý thức nằm co rút trên giường gỗ cũ.
Cổ tay và chân đều bị xích sắt khóa chặt vào thành giường.
Là Hứa Tri Ý.
Là cô Hứa năm nào – giờ chỉ còn là một cái bóng sống sót.
Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên.
Họ nói:
“Cô ta thần kinh không bình thường. Hay bỏ nhà đi lung tung nên… phải khóa lại.”
“Nhà tôi tốt bụng cưu mang cô ta. Mười mấy năm nay chưa từng đánh đập gì cả.”
Trong ảnh, bên cạnh người đàn ông ấy…
Còn có vài cậu bé.
Cậu lớn nhất ngồi sát mép giường, gương mặt nhìn thẳng vào ống kính.
Là Chu Trạch.
Chính trong khoảnh khắc đó—tôi nhận ra cậu ta.
Gương mặt đó, tôi đã gặp rồi, ở đâu đó không xa… và tôi biết, định mệnh từ đây đã rẽ hướng.
Tôi run rẩy gọi lại cho mẹ:
“Mẹ… con đi với mẹ nhé? Con không yên tâm…”
Nhưng mẹ từ chối.
“Không sao đâu, mẹ mang theo người rồi. Sẽ không sao.
Lần này, mẹ sẽ đưa cô ấy về.
Cho dù thế nào đi nữa—cũng phải đưa Tri Ý rời khỏi nơi đó.”
Đó là lần cuối cùng tôi được nghe giọng mẹ.
Sau hôm đó—không còn một tin nhắn.
Không một cuộc gọi.
Không một ai biết bà đi đâu.
Và tôi cũng mất luôn… người thân cuối cùng của đời mình.
11.
Tôi không phải con ruột của mẹ.
Tôi là đứa trẻ bà nhặt được trong một chiếc túi rác bên cạnh bồn hoa, vào đúng ngày sinh nhật của cô Hứa Tri Ý.
Hôm đó, mẹ bị ốm. Sau khi truyền nước ở bệnh viện, bà ghé ngang một tiệm bánh gần đó, định mua một chiếc bánh sinh nhật cho bạn thân.
Đúng lúc ấy, bà nghe thấy tiếng khóc như tiếng mèo con phát ra từ túi nilon đen.
Mẹ kể:
“Lúc đó mẹ tưởng là mèo con bị bỏ rơi. Mà con biết không, cô Hứa rất thích mèo.
Nên mẹ mới lại gần, định cho ăn…
Ai ngờ lại là con.”
Có lẽ là duyên phận.
Có lẽ là món quà cuối cùng số phận gửi cho mẹ, trước khi lấy đi mọi thứ khác.
Mẹ đón tôi về.
Nuôi tôi lớn.
Mặc dù luôn tất bật:
Bận đi làm.
Bận in tờ rơi tìm người mất tích.
Bận chạy ngược xuôi từ tỉnh này sang tỉnh khác để dò tin bạn thân.
Nhưng trong tất cả những bận rộn đó—chưa một lần mẹ vắng mặt trong cuộc đời tôi.
Mỗi năm sinh nhật, mẹ mua hai chiếc bánh kem:
Một chiếc cho tôi.
Một chiếc… để dành cho Hứa Tri Ý.
Đó là cách mẹ “mừng sinh nhật cho hai đứa con gái của mình”.
Ngày mẹ tìm thấy cô Hứa—cũng là lần cuối cùng tôi nghe thấy tiếng mẹ cười.
Bà nói:
“Tri Ý vẫn còn sống.
Lần này mẹ nhất định sẽ đưa cô ấy về.
Chúng ta sẽ là một gia đình.”
Chỉ là—cả hai người phụ nữ ấy đều không bao giờ trở lại.
Lúc đó tôi còn chưa tốt nghiệp.
Chưa đủ sức, chưa đủ tiền, chưa đủ quyền để điều tra, để đòi lại công bằng cho họ.
Tôi chỉ có thể… đợi.
Ra trường, tôi bắt đầu giống như mẹ ngày trước—bay khắp nơi, không phải để tìm người, mà để gầy dựng sức mạnh.
Tôi cùng bạn thân mở công ty.
Từng chút, từng bước, dồn toàn bộ sức lực làm cho nó lớn mạnh.
Để đến một ngày—tôi có thể trả lại tất cả những gì họ đã cướp.
Tôi đã cho người điều tra Chu Trạch.
Cậu ta đúng như trong hồ sơ: học giỏi, có chí, trở thành sinh viên duy nhất của cái làng đã từng giam cầm cô Hứa.
Nhưng trong mắt tôi, hắn chỉ là quả báo biết đi.
Đợi đến khi Chu Trạch tốt nghiệp, tôi đã có chỗ đứng vững vàng trong giới.
Lúc ấy, tôi bắt đầu tạo cơ hội tình cờ “gặp gỡ”.
Vài lần tương tác, anh ta dần buông lòng cảnh giác, rồi… chúng tôi kết hôn.
Sau đó, tôi lại tiếp tục bận bịu với những chuyến công tác xuyên quốc gia.
Còn Chu Trạch, lần đầu trong đời được sống kiểu “sáng không cần dậy sớm, tối không lo cơm áo”, tiêu tiền mà chẳng cần đếm, liền vui vẻ nộp đơn nghỉ việc.
Trước khi bay ra nước ngoài, tôi về nhà một chuyến.
Cố ý chuốc cho anh ta say, rồi hai người ngủ chung một giường.
Sáng hôm sau tôi rời đi, vác vali thẳng ra sân bay.
Vài tuần sau quay về, tôi thông báo mình đã có thai.
Chu Trạch không có thời gian để nghi ngờ.
Vì lúc ấy, hắn đang… quay lại với cô bạch nguyệt quang thời đại học.
Năm xưa, người kia vì chê anh ta nghèo mà chọn cưới người khác.
Ai ngờ chồng cô ta chết sớm.
Nghe nói giờ Chu Trạch “có tiền”, cô ta liền quay lại.
Một người có tình, một kẻ có ý, dễ dàng nối lại duyên cũ.
Chu Trạch vì cô ta mà lo liệu mọi chuyện, săn sóc đủ điều.
Còn tôi? Tôi không nói một lời, chỉ cho người theo dõi, ghi hình, lưu lại mọi bằng chứng.
Những mối quan hệ tôi xây dựng bao năm nay…
Đâu phải để trưng bày.
Tôi nhịn suốt từng ấy năm –
là để một đòn gỡ cả sòng.
Cho đến hôm nay, mọi thứ mới chỉ xong được một nửa.
12.
Tôi bước ra khỏi tầng hầm, tay cầm chiếc điện thoại của Chu Trạch.
Mở khóa.
Tôi nhập một đoạn tin nhắn, gửi đi lần lượt cho cha hắn và hai đứa em trai.
“Ba, Nhị – Tam đệ,
Dạo này tôi được vợ cho nhiều tiền.
Tôi đặt sẵn vé du thuyền hạng sang rồi.
Mình đi nghỉ mát một chuyến nhé.”
Tin chưa kịp nguội, tôi liền nhận được một đoạn tin nhắn thoại.
“Được, con trai à!
Cứ để con đàn bà kia kiếm tiền, tụi mình hưởng thụ là được.
Sướng rồi, sướng rồi ha ha ha…”
Tôi cười lạnh, ấn tắt màn hình.
Tin tức cuối cùng về nhà họ là vài tháng sau.
Có người kể rằng:
Một lão nông dắt theo hai đứa con trai trốn ra nước ngoài bằng đường biển, nhưng lại bị đưa thẳng vào một tổ chức đa cấp lừa đảo.
Họ cố gắng trốn thoát nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị bắt lại.
Về sau… chẳng còn ai nghe tin nữa.
-Hết-