Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tan làm bước cửa, điện thoại trong túi tôi bỗng reo lên.
Mở ra xem, tin nhắn ngân hàng đập thẳng : tài khoản chi ra một triệu tệ.
Tôi suýt ngã quỵ.
là tiền mạng của chồng tôi!
Cách đây không lâu, trong lần kiểm tra sức khỏe, bác sĩ kết luận một tin như sét đánh giữa trời quang — chồng tôi, Trần Tùng Chiếu, ung thư phổi.
Tôi không dám nói cho anh , chỉ lặng lẽ chạy vạy khắp nơi, gom góp từng đồng, thậm chí vay hết lượt họ hàng, miễn cưỡng đủ một triệu cho ca phẫu thuật.
Vậy mà… sao bây giờ lại biến mất không dấu vết?
Tôi quýnh quáng như kiến bò trên chảo nóng, run lẩy bẩy, định gọi ngay cho cảnh sát.
Trên sofa, Trần Tùng Chiếu đầu đến cuối vẫn cắm cúi chơi điện thoại, chợt ngẩng đầu, pha chút bực dọc:
“Không phải chỉ có một triệu à? Hết rồi thì kiếm lại là được.”
Tôi nghẹn họng.
Đây là một triệu, không phải một trăm đồng!
Tôi hốt hoảng nói như con mèo giẫm phải đuôi:
“ là một triệu, anh có không?! Tôi phải báo công an ngay—”
kịp nói hết câu, anh ta đã giật phắt điện thoại trong tôi, mặt đầy khinh thường:
“Có kẻ lừa đảo nào rảnh đi chiếm của cô một triệu à?”
Tôi sững người, chẳng hiểu nổi anh ta đang nói gì.
Anh ta tiện ném điện thoại xuống bàn, hờ hững nói:
“Tiền là tôi tiêu đấy. Tôi chuyển cho Dao Dao rồi.”
Tôi giật mình, tim thắt lại.
Chuyện này liên quan đến tính mạng của anh ta, tôi chẳng còn tâm trí mà ghen tuông về tên Tĩnh Dao nữa, chỉ vội vàng hỏi:
“Anh đưa cô ta làm gì? Mau lấy lại ngay!”
Anh ta liếc tôi một đầy chán ghét:
“Lấy lại làm gì nữa. Tôi dùng tiền mua xe cho Dao Dao rồi. Nhà cô ấy xa công ty quá, ngày nào cũng phải chen chúc tàu điện, tội nghiệp lắm. Tôi mua cho cô ấy xe, tiện đi làm.”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác trái tim mình như ai xé toạc — không chỉ một triệu, mà người đàn ông tôi đã từng yêu đến tận xương tủy.
“Chỉ có một triệu mà,” anh ta nhếch môi, điệu như thể đang nói về tiền lẻ. “Em cũng Dao Dao ly rồi, một người phụ nữ sống một mình chẳng dễ dàng. Em có thể bớt ích kỷ một chút, thương người ta được không?”
Tôi gần như muốn bật cười tức.
Mua xe cho người khác? Trong khi chính nhà mình còn chẳng có nổi xe đạp điện!
Tôi nghẹn khí đến mức đỉnh đầu như sắp bốc khói, trừng thẳng anh ta:
“Anh điên à? Một triệu anh nói đưa là đưa hả? Người ta thì có xe , còn nhà mình đến bánh xe cũng thấy!”
Tôi muốn nói rằng — là tiền mạng của anh, kịp mở miệng thì Trần Tùng Chiếu đã cau mày, xua như xua ruồi:
“Trời đất, sao cô lắm lời thế? Có mỗi một triệu , tôi và Dao Dao là quan hệ gì chứ, cho cô ấy mười triệu cũng chẳng sao!”
Anh ta còn không quên bồi , vẻ nghiêm túc đến lố bịch:
“Hơn nữa khi tôi tặng xe, Dao Dao còn ngại lắm, sợ em không vui, còn dặn tôi phải báo trước em một tiếng. Còn em thì sao, Vãn Tình? khiến tôi thất vọng quá! Trước mặt Dao Dao, tôi vẫn luôn nói em hiền lành, cảm thông, ai ngờ em lại hóa ra là một người đàn bà nhỏ nhen, độc địa như vậy!”
Tôi hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, nói từng chữ một:
“Anh nghe tôi nói đã. Số tiền … là tiền phẫu thuật, là tiền mạng của anh, anh—”
kịp nói hết, Trần Tùng Chiếu đột nhiên đập mạnh xuống bàn, tiếng “rầm” khiến tim tôi run lên.
“ mạng gì? Đừng viện cớ nữa! mạng rách nát của cô đáng giá một triệu à?”
Tôi đứng chết lặng.
Toàn thân run lên phẫn nộ, nước dâng đầy hốc mà không rơi nổi.
Rõ ràng tôi đã làm tất cả anh ta — vay tiền, chịu nhục, chạy ngược chạy xuôi —
Vậy mà đổi lại, chỉ nhận được một nhát dao chí mạng chính người mình từng yêu đến tận đáy .
Trần Tùng Chiếu vẫn dừng lại, anh ta lảm nhảm mấy câu, rồi đột nhiên ánh sáng lên — như nghĩ ra điều gì …
Sắc mặt Trần Tùng Chiếu bỗng sáng bừng lên, như nghĩ ra được điều gì, rất nhanh lại cố giấu đi sự hớn hở ấy.
“Được , cô đã nói cần tiền,” anh ta nhếch môi, “vậy tôi đi tìm Dao Dao lấy cho. Tối nay cô khỏi phải chờ cơm tôi.”
Nói xong, anh ta quay người đi thẳng phòng ngủ.
Lúc trở ra, trên người đã là một bộ quần áo sạch sẽ, chỉn chu, tóc xịt gôm vuốt gọn, nước hoa phảng phất — thậm chí còn đi khẽ ngân nga bài hát mà chỉ mình anh ta nghe thấy ý vị trong .
Tôi cảnh ấy, trong bỗng trào lên một cơn mệt mỏi sâu hoắm.
Tôi và Trần Tùng Chiếu là thanh mai trúc mã, tôi đã thầm yêu anh ta suốt bao năm, lúc còn là cô gái rụt rè đến khi trưởng thành.
Cha mẹ hai bên nôn nóng nên sắp xếp cho chúng tôi một buổi xem ,
kết quả, không ngoài dự đoán — chúng tôi đến nhau.
đến khi bước nhân, tôi hiểu, người đàn ông ấy từng quên được mối tình đầu của mình — Tĩnh Dao.
ra, những năm đầu, vợ chồng tôi cũng từng có quãng thời gian ngọt ngào.
Chỉ là, khi Tĩnh Dao ly , trái tim anh ta bắt đầu bất an, như thể có ngọn lửa đang rạo rực thiêu đốt trong , khiến mọi ấm áp giữa chúng tôi dần nguội lạnh.
Tôi theo bóng lưng anh ta đang chuẩn ra khỏi nhà, ánh xa dần, khẽ cười, bình tĩnh mà trống rỗng:
“Ly đi. Tôi mệt rồi, không muốn sống kiểu này nữa.”
Hai chữ “ly ” buông ra, Trần Tùng Chiếu như nhấn nút tạm dừng, khựng lại giữa phòng.
Vài giây im lặng trôi qua, anh ta bật cười, nụ cười lạnh như gió đông:
“Được . Nói , tôi cũng chẳng muốn sống thế này nữa.”
Rồi anh ta bắt đầu tuôn ra một tràng tính toán nghe như thể đang đọc bảng kê nợ nần:
“ đã nhắc đến ly , thì tiền sính lễ trong đám cưới, em phải trả.
Còn cả mấy năm nay cha mẹ tôi giúp đỡ, cộng tiền tổn thất tinh thần, phí thanh xuân, phí chữa lành tâm lý… cộng lại chắc cũng phải hơn một triệu.
nể em điều, tôi chỉ tính một nửa .”
Anh ta dừng lại, điệu nhẹ hẫng mà vô sỉ:
“Còn chuyện tiền của Dao Dao, khỏi nói nữa. Xem như chúng ta huề, ai về đường nấy.”
Những lời ấy, nếu không phải tôi tận tai nghe, chắc tôi còn tưởng đang xem một vở hài kịch rẻ tiền.
Tôi chẳng buồn cãi, chỉ gật nhẹ đầu, môi mấp máy một câu không còn cảm xúc:
“Được .”
Có lẽ, tình yêu từng khiến tôi kiêu hãnh, giờ đã mục rữa như một lá khô — chỉ cần gió khẽ thổi qua, cũng tan thành tro bụi.
Trần Tùng Chiếu thấy tôi gật đầu dứt khoát, cũng chẳng nói lời nào, quay lưng rời đi.
Tôi theo bóng anh ta khuất dần sau cánh cửa, khóe môi bất giác nhếch lên — là cười, mà cũng chẳng rõ là cười giễu hay buông bỏ.
Trong chỉ thoáng nghĩ:
Đợi khi tiền anh tiêu sạch, lúc cần mạng thì xem ai còn dang giúp anh.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, thay một váy dài đã lâu không mặc, xỏ giày cao gót, soi gương một lúc lâu.
khi kết anh ta, những thứ như váy vóc, trang điểm, nước hoa… đều coi là “xa hoa vô ích”.
Hôm nay khoác lại chúng, tôi có cảm giác như được sống lại chính mình.
Tôi đến cục dân chính khá sớm.
Không lâu sau, một BMW toanh dừng lại ngay trước cổng.
trong xe bước xuống — Trần Tùng Chiếu và Tĩnh Dao.
Thì ra đây chính là “ xe” mà anh ta dùng một triệu tiền mạng để mua cho cô ta.
Khi thấy tôi, Trần Tùng Chiếu thoáng khựng lại.
Tĩnh Dao khẽ kéo anh ta, dịu dàng mà nũng nịu, khiến anh ta lập tức lấy lại vẻ tin, ngẩng đầu tôi cười lạnh:
“Em ăn diện thế này, là hối hận rồi đúng không? Muốn quyến rũ anh, mong anh đổi ý à?”
Tôi bật cười, tiếng cười nhẹ mà sắc như dao:
“Anh nghĩ nhiều rồi, đồ luyến.”
Câu như tát thẳng tôn của anh ta.
Sắc mặt Trần Tùng Chiếu lập tức đen lại như đáy nồi.
“Cô chẳng dịu dàng, cũng chẳng điều, lại còn suốt ngày cằn nhằn! So Dao Dao, cô có điểm nào đáng để người ta thích hả?”
Tĩnh Dao nghiêng người nép anh ta, ánh lóe lên vẻ đắc thắng, nói lại mềm như tơ:
“Chị Vãn Tình, em sự cảm ơn chị đã nhường lại anh Tùng Chiếu cho em, còn dùng tiền chị vất vả dành dụm để mua xe cho em nữa.
Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc anh ấy thay chị, tuyệt đối không để anh ấy chịu khổ.”
Trần Tùng Chiếu được cô ta khen đến lâng lâng, bèn phụ họa , càng kiêu ngạo:
“Dao Dao, em cần gì phải nói nhiều cô ta. Loại đàn bà như vậy, cả đời cũng chẳng học nổi sự dịu dàng của em đâu.”
Tôi lặng lẽ họ, trong lại bình thản đến kỳ lạ.
Chẳng có giận, chẳng có đau, chỉ thấy… nực cười.
Từng yêu đến mù quáng,
từng chịu đựng, từng hi sinh, từng lừa mình rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ được đáp lại.
Đến hôm nay, hai người ấy đứng trước mặt, tôi nhận ra —
hóa ra, rời bỏ một người tệ bạc, là món quà do quý giá nhất mà cuộc đời dành cho mình.