Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Khoảng một tiếng sau, Kỷ Hạo Trạch quay lại, nhưng lời nói đã đổi thành một kiểu khác rồi.

2

“Cuối tháng ngân hàng bận, vài hôm nữa tiền mới chuyển vào tài khoản em được. Anh nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó mình đi đăng ký kết hôn rồi làm luôn tiệc cưới nhé? Đỡ phiền.”

Kỷ Hạo Trạch vừa nói vừa nắm tay tôi, làm bộ làm tịch nũng nịu.

Tôi cau mày, không hài lòng.

Ba mẹ tôi bước lên giảng hòa: “Thôi được rồi, chỉ cần tiền sính lễ chuyển lại là được. Dù gì cũng đã tính sẵn chọn ngày cưới đẹp, cứ vậy đi.”

Tối đó, Kỷ Hạo Trạch đưa tôi về nhà.

Tôi lướt xem vòng bạn bè, lại phát hiện Tống Duệ đang đeo bộ nữ trang năm món y hệt tôi, chụp ảnh khoe khoang.

Dòng trạng thái viết: “Hoàng tử nói tôi là công chúa may mắn, phải mặc vàng đeo ngọc để xua xui.”

Tôi đưa thẳng màn hình điện thoại đến trước mặt Kỷ Hạo Trạch: “Sao cô ta lại đeo đúng bộ nữ trang giống tôi? Không phải đang khó khăn sao? Tâm trạng tốt quá còn đăng ảnh khoe nữa?”

Kỷ Hạo Trạch nhìn qua một cái, rồi lập tức né tránh ánh mắt, tỏ ra chột dạ.

“Em hiểu lầm rồi, chẳng qua anh chỉ cho cô ấy xem kiểu dáng của bộ nữ trang thôi, chắc cô ấy thấy thích nên mua đồ giả đeo thử đấy. Làm sao anh có thể đưa đồ thật của em cho cô ấy chứ?”

“Thật không đấy?”

“Thật mà. Đồ của em hiện giờ mẹ anh đang giữ kỹ, đến hôm cưới sẽ đích thân mang đến cho em.”

“Thế thì còn được.”

Tôi gần như yên tâm, nhưng một bức ảnh khác của Tống Duệ lại khiến tôi ngay lập tức cảnh giác trở lại.

Cô ta chụp một bức selfie trong phòng khách, mặc đồ ngủ, còn chú thích: “Căn nhà đẹp thế này, chắc phải đáng giá lắm đây!”

Chiếc đồ ngủ đó, giống hệt bộ đồ ngủ lụa tôi để trong căn nhà cưới.

Phòng khách trong ảnh, cũng giống hệt nội thất của căn nhà cưới đó.

Tôi nghĩ, Kỷ Hạo Trạch dù có thiếu suy nghĩ đến đâu, cũng không thể để người phụ nữ khác sống trong nhà cưới của chúng tôi chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi mất ngủ cả đêm, trằn trọc không yên.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt gấu trúc.

Không được, tôi phải hỏi rõ Kỷ Hạo Trạch chuyện này.

Tôi lấy điện thoại ra: “Alo, Kỷ Hạo Trạch, hôm nay đi với em đến nhà cưới một chuyến.”

Đầu dây bên kia hơi sững lại: “Chân Như, nhà đó mới sửa xong, còn nhiều khí độc, mình đã nói là đợi một năm mới dọn vào mà?”

“Em đâu có nói sẽ ở, chỉ muốn vào xem thôi.”

“Xem cái gì nữa? Không phải mình đã xem mấy lần rồi sao. Hay là em hôm nay rảnh quá? Trường em đang có chương trình khuyến mãi lẩu cay ngoài cổng đấy, để anh đưa em đi ăn nhé!”

Ngày xưa lúc còn học đại học, anh ta nghèo nhưng lại muốn theo đuổi tôi.

Lần đầu tiên mời tôi ăn chính là món lẩu cay trước cổng trường.

Sau này tôi mới biết, để mời tôi bữa đó, anh ta đã nhịn ăn sáng suốt nửa tháng để dành tiền.

Lúc đó tôi cảm động lắm, nên đã làm một chiếc thẻ tích điểm với ông chủ quán lẩu cay.

Mỗi lần hai đứa đi ăn, tôi đều giả vờ là quán đang có chương trình miễn phí.

Cứ như vậy, chúng tôi đã trải qua năm cuối đại học đầy ngọt ngào bên nhau.

Nhớ lại khoảng thời gian yêu nhau trong sáng ấy, lòng tôi khẽ rung động, gật đầu: “Lâu lắm rồi chưa ăn, mình đi nhé!”

3

Ngồi ở quán lẩu, tôi nhìn chằm chằm Kỷ Hạo Trạch: “Căn nhà cưới không có ai ở đấy chứ?”

Kỷ Hạo Trạch mặt mũi thản nhiên: “Ngoài em – bà chủ tương lai của căn nhà đó – thì anh dám để ai vào ở chứ?”

Tôi trừng mắt lườm anh ta, vừa ăn lẩu cay.

Ông chủ quán đi ngang qua chào hỏi: “Khách quen lại đến rồi à?”

Chúng tôi gật đầu mỉm cười.

“Bạn trai cô không nghĩa khí chút nào nha. Hồi trước cô làm thẻ nói mỗi lần tới chỉ cần quẹt thẻ cho tiện, thế mà bạn trai cô lúc đó còn bắt tôi giảm nửa giá cho mấy xiên lẩu của hai người. Tôi không chịu, cậu ta liền bắt tôi mỗi tuần phải mang cho cậu ta một bát cháo!”

“Tôi mang cháo cho cậu ta suốt một năm trời đấy. Không ngờ nhá, giờ cũng đã năm năm rồi.”

Động tác tay tôi bỗng dừng lại.

Sắc mặt Kỷ Hạo Trạch đỏ bừng như cà chua chín.

Tùy chỉnh
Danh sách chương