Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi giật tay khỏi hắn tay hắn.
Chu Tự Hành cười khẩy:
“ thôi, đừng hối hận.”
“Nghe rõ rồi chứ, Chủ tịch Tạ? Vợ anh biết nói đấy.”
Tôi sững người.
đầu lại, liền gương u ám đáng sợ của Tạ Lẫm.
Hắn tới.
“Anh Tạ…”
Hắn lạnh bước ngang tôi, một quyền thẳng vào Chu Tự Hành.
“Biết nói thì cứ nói thôi, mày còn dám kéo tay ấy?!”
“Mày là chồng ấy hay gì mà dám kéo hả!”
Tạ Lẫm cởi áo khoác, xắn tay áo:
“Biết vì hoa lại đỏ không?”
“Vì hôm nay mà không đ.ấ.m mày nhập viện thì tao không mang họ Tạ!”
Hệ thống khẽ hỏi tôi:
“ có định can ngăn không?”
Tôi thản nhiên:
“Ngăn cái đầu á.”
“ càng nặng càng tốt.”
Tạ Lẫm rất biết chừng mực.
người một lúc thì gọi trợ lý đến giải quyết.
phần quán đập phá, hắn bồi thường gấp ba phần dư còn lại là… phí bịt miệng.
Sau đó hắn rửa sạch tay vệ sinh.
“ chứ?”
Tôi gật đầu.
Xe yên ắng lạ thường.
Tôi mình nên chủ động một chút.
“…Xin lỗi.”
“Nếu anh muốn ly hôn thì cứ ly . Tôi không có gì nói cả.”
“Két——”
Chiếc xe thắng gấp.
Tạ Lẫm sang, cực kỳ khó coi, tay siết chặt vô lăng.
“Em vừa nói gì?”
“…À?”
“Là hắn nói gì em không?”
“Hắn xúi em ly hôn đúng không?!”
Hắn vẻ định xe lại:
“Biết ngay là nhẹ tay rồi! cho hắn câm luôn mới đúng!”
Khoan! Tôi đầu rối não.
Vội ngăn hắn lại, cố theo kịp cái logic u mê kia:
“Là tôi lừa anh.”
“Tôi … vẫn luôn nghe , nói .”
Tạ Lẫm ngơ ngác chớp mắt.
Không có tí tức giận vì lừa.
“…Anh biết rồi.”
Hả?
Không ngạc nhiên? Không giận dữ? Không bùng nổ?
thế ?
Hắn ấm ức bổ sung:
“Anh luôn biết mà.”
“Anh tưởng em đang chơi một trò thú mới mẻ đó anh…”
“Cho nên ngày ráng phối hợp hết sức.”
“…Còn tự mình bỏ mấy lúc em nói mớ lúc ngủ nữa đó.”
…
Tôi bỗng chẳng biết nói gì nữa.
Tuy ban đầu là tôi tự nhận mình tính thất thường, đầu óc không ổn định …
Nhưng ai rảnh rỗi đến mức giả câm giả điếc gần cả tháng, chỉ chơi trò thú chồng trời?
nói… đúng là phản diện có khác.
Cách nghĩ đúng không giống người bình thường.
Tôi tò mò hỏi:
“Anh đầu thích tôi từ khi ?”
Mắt hắn chớp chớp, tay đưa lên sờ :
“ em biết là anh thích em?”
“Anh lộ rõ à?”
“Không … anh che giấu kỹ lắm mà…”
…
Cảm ơn. Tôi có mù đâu.
Mọi chuyện sáng tỏ rồi, tôi cuối cùng có … bung lụa tại .
Ăn cơm thì dám chê hắn nấu dở.
Dĩ nhiên, trừ khoản… xem phim.
Đừng tưởng hắn ừ à cho là không quan tâm.
Miệng thì bảo “đừng mắt mỏi”, mà sau lưng thì… lẩm bẩm chửi cả buổi.
Có lần còn len lén cúp luôn wifi.
Tôi quả tang ngay tại trận.
Hắn vờ vĩnh nói:
“Anh hình như có chuột, nên kiểm tra một chút…”
Nói dối còn tệ hơn trẻ con.
đỏ như cà chua chín.
Hết biết nói gì.
Mãi đến khi hệ thống nhắc:
“ không Tạ Lẫm dạo này có gì đó… kỳ lạ à?”
Tôi ngẩng lên khỏi clip anh livestreamer uốn hông nhảy múa.
Liếc nhìn người đó vừa lướt còn giả vờ như không tôi.
…Có ?
Tối đó, tôi đầu ý.
Tắm xong không máy sấy tóc đâu, tôi gọi hắn… Không trả lời.
ngoài rồi?
Không , có đâu hắn nói tôi mà.
Tôi lục từ phòng khách sang thư phòng vẫn không .
Vừa định gọi điện, người nọ vội vã bước , chân tay luống cuống:
“Gì ?”
Cả viết rõ rành rành hai chữ: chột dạ.
Tôi không vạch trần.
Rảnh rỗi dễ nghĩ linh tinh.
Tôi đầu chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Thỉnh thoảng hắn cầm áo lót của tôi rồi ngẩn người.
Nửa đêm tỉnh dậy gặp hắn vội vã tắt điện thoại, giả bộ ngủ.
Trước khi tôi khỏi còn hỏi kỹ mấy lần mấy giờ , cứ như sợ tôi đột nhiên lại.
lòng còn lẩm bẩm:
“Lỡ ấy giữa chừng thì ! Thôi, hôm nay không nữa!”
…Rõ ràng là có gì đó rất sai.
Tôi thậm chí đã chuẩn sẵn tinh thần cho huống tệ nhất:
Lẽ … hắn ngoại rồi?!
“Anh ngoại không?!”
Tạ Lẫm lập tức bật dậy.
Lượn vòng phòng như rồng mắc lồng.
Điên cuồng vò tóc:
“Không !!”
“Phó Đinh Vũ, em lại nghĩ anh như thế?!”
Tôi cực kỳ bình tĩnh:
“ thì giải thích , mấy ngày nay anh hành động kỳ quái.”
Hắn lập tức như xì hơi, mất hết khí thế.
Nói năng lắp bắp:
“Thì… ai mà không có chút không gian riêng chứ…”
“Em đừng bá đạo quá, không?”
“Nhưng mà… anh tuyệt đối không có ngoại !”
Tôi nín thở, tiếp tục lắng nghe tiếng lòng hắn:
“Chết rồi, hình như nghi ngờ rồi.”
“May mà ấy chưa phát hiện … mấy đó.”
“Mình kiềm chế lại…”
Mấy đó là mấy gì?
…Mờ mịt.
rồi.
Hắn đã nói , tôi không nghi ngờ gì nữa.
tính cách của hắn, nếu sự thích người khác, chẳng nỡ tôi chiếm chỗ đâu.
Nhưng mà… mấy ngày nay hắn lén lút làm gì?
Hệ thống vò cằm suy nghĩ:
“Hình như dạo này… hắn hay lui tới tầng hầm dưới .”
Chỉ một câu…
Tôi bừng tỉnh đại ngộ.
Trước khi xuyên sách, tôi vốn là một mọt truyện chuyên nghiệp.
Đặc biệt là loại có nam chính âm hiểm độc miệng thế này.
Nghe đồn mấy kiểu nhân vật đó đều có một cái tầng hầm bí mật, bên chứa đủ : xích tay, cùm chân, roi da, các loại đạo cụ… người lớn.
Tôi âm thầm ý một thời gian quả , Tạ Lẫm hay lén lút ôm gì đó xuống tầng hầm.