Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chìa khóa… chỉ mình hắn có.
Giấu kỹ , chẳng lẽ như tôi nghĩ?
Tôi nổi cả da gà.
Không trách mấy hôm nay hắn hiền mức, đôi đôi lúc ngây thơ giả trân ra là đang diễn!
Tôi là ngây thơ rồi.
Đáng c.h.ế.t thật.
Cuối cùng, một tối hắn tranh thủ lúc tôi ngủ say, rón rén xuống tầng hầm.
Thời cơ tới.
Tôi âm thầm đi theo hắn.
Ngay lúc hắn mở cửa…
“Tạ Lẫm.”
Hắn giật mình làm rơi cả chìa khóa.
“ em lại ở đây?”
Hắn chắn ngay cửa, như sợ tôi xông vào.
Tôi nheo :
“Bên trong có gì?”
Hắn tôi đến căng thẳng cực độ, nuốt nước bọt.
“…Em phải hứa trước là đừng chửi anh biến thái.”
Trúng tim đen rồi.
Tôi gượng cười:
“Không không , tránh ra .”
Hắn lắc đầu không chịu.
Tôi đầu đếm ngược: “Ba, hai—”
“Vào đi.”
Tạ Lẫm né người, mở cửa.
Tôi bước vào.
Một phút sau… không chịu nổi.
“…Biến thái.”
Tạ Lẫm đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị:
“Em hứa rồi mà…”
Tự ý giữ lại toàn bộ đồ cũ của tôi.
Nếu không phải biến thái thì là gì?
Tôi bảo dạo bàn chải đánh răng cứ thay liên tục, mỗi ngày một mới.
Mấy dây buộc tóc “mất tích” đều nằm gọn trong đống đồ hắn cất riêng.
Ánh tôi rơi vào một chiếc điện thoại.
Vừa đưa tay ra, hắn đã chặn lại.
“ … đừng xem không?”
Càng cấm tôi càng muốn xem.
Tôi liếc một hắn đầu hàng.
Tôi mở album.
Chủ yếu là video.
Tùy tiện bấm đại một .
Chỉ trong đó, tôi nói mớ lúc ngủ:
“…Tạ Lẫm…”
Tôi tắt đi, trả lại điện thoại.
“…, buồn ngủ ghê á.”
Hắn chặn trước mặt tôi.
“Phó Đinh Vũ.”
Gọi đầy đủ họ tên thì chắc chắn có .
Tôi cố tình không để ý.
Hắn đưa tay, như vuốt cằm một con mèo, nhẹ nhàng gãi dưới cằm tôi.
Nhột c.h.ế.t mất.
Tạ Lẫm cười khẽ:
“ em nghi ngờ anh ngoại tình mấy hôm trước ấy… không phải nên bồi thường chút gì à?”
Gì đây?
đầu lật sổ cũ rồi?
Tôi nghiêm túc nhận lỗi:
“Xin lỗi.”
Hắn tôi đầy ẩn ý:
“Câu rồi. Đổi câu khác đi.”
Tôi vùng vẫy một chút:
“Anh muốn gì?”
Hắn cụp , ánh rơi xuống môi tôi:
“Em… chưa từng gọi anh là ‘chồng’ lần hết.”
…
Tôi buột miệng:
“Chồng…”
Tạ Lẫm im vài giây.
“Không .”
“Giống người máy đọc lệnh ấy.”
“Làm lại.”
…
Lại phát bệnh rồi à?
, tôi có lỗi thật, nhịn.
Lần tôi thêm nụ cười dịu dàng:
“Chồng ơi~”
Tạ Lẫm ho khan vài tiếng, vẫn chưa thỏa mãn:
“Ổn hơn chút rồi.”
“Nhưng mà… chưa có xúc.”
…Lắm .
“ thì để em cho tí xúc!”
Tôi nắm cổ áo hắn, kéo lại… Hôn luôn.
Hắn đơ ra mất vài giây.
Rồi chậm rãi ôm lấy eo tôi.
Sáng tỉnh dậy trên giường, giác đầu tiên là: đau lưng, tay rã rời, phía trong đùi âm ỉ nhức.
Thì ra cưỡi ngựa trong tiểu thuyết… giá phải trả lớn đến .
Tôi nằm bẹp thở dốc, không chút sức sống.
So với tôi, Tạ Lẫm là tỉnh như sáo.
biết điều mà xoa lưng cho tôi.
“ rồi?”
Ý hắn là hỏi giác tối qua.
Nói thật thì… sướng thì có sướng thật, nhưng kiểu như yêu quái hút khô tinh khí.
Tôi giác mình gần như tàn phế luôn rồi.
Tôi gương mặt hắn, đầy mong đợi mà cố kìm nén:
“Vợ chắc chắn rất hài lòng. Tối qua anh phục vụ đỉnh như , chắc chắn vợ không nỡ rời mình . Thật muốn ôm ôm mỗi ngày…”
gì cơ?!
Mỗi ngày???
Tôi cố tình lạnh mặt:
“… bình thường .”
Khoảnh khắc im đó, tôi thực sự tiếng trái tim tan vỡ.
Hắn đơ người, sắc mặt c.h.ế.t , nghẹn lời.
Tôi mình hơi tay.
Vội chữa lại:
“Không phải , thật ra … khá ổn mà.”
Không nói thì , nói xong mặt Tạ Lẫm đen hơn cả đáy nồi.
Hắn mò tay vào túi quần, thầm lẩm bẩm:
“Biết mang theo thuốc rồi.”
“Giờ phút cần bình tĩnh…”
“Đáng c.h.ế.t thật, không mang lại hạnh phúc cho vợ thì , để cô ấy phải dỗ dành tự ái của mình .”
Tôi đầu hối hận.
Câu nói đó sát thương lớn rồi.
Tôi định cứu vớt:
“Xin lỗi, thật ra là em chỉ muốn…”
Tạ Lẫm đưa tay lên ấn giữa chân mày, ra hiệu đừng nói .
“Không , anh trẻ.”
“Cho anh cơ hội .”
“Lần đầu mà, ai phải trải qua .”
…Hửm?
Hắn làm mà chỉ trong chưa đến một giây đã tự an ủi xong tinh thần ?
Mãi đến sau tôi mới thú nhận với Tạ Lẫm rằng mình có thể tiếng lòng.
Hắn im hồi lâu, rồi giả vờ bình tĩnh:
“ à…”
“ em anh nói những gì?”
vẻ mặt hắn là tôi biết hắn đang toan tính gì trong đầu rồi.
Tôi nghiêm túc, mặt không đổi sắc:
“Anh từng nói… ba tuổi vẫn tè dầm.”
“Năm tuổi leo cây chim, chim mẹ ị lên đầu.”
“Bảy tuổi tỏ tình với bạn gái lớp bên, bố cô ấy cầm chổi đuổi đánh.”
“Mười tuổi thì—”
“Dừng!!”
Tạ Lẫm bịt miệng tôi, mặt đỏ tới mang tai.
“Không có! anh có thể là loại người như chứ?!”
Đùa , tôi bịa đấy.
Chơi đùa một hồi, không biết hắn lại đầu trở nên trầm .
Thở dài:
“Phó Đinh Vũ…”
Tôi cau mày: “Không làm.”
Hắn giật mình: “Không phải ! Em nói linh tinh gì !”
Tôi cau mày thêm lần : “Hôn không cho.”
Hắn rối rắm, như thể bóp chỗ yếu.
đầu nói linh tinh:
“Từ giờ anh sẽ lạnh nhạt với em!”
Ồ? Sợ cơ.
Tôi đợi xem hắn lạnh nhạt .
Đợi a~~~
Tạ Lẫm lạnh mặt nấu cơm, lạnh mặt gắp đồ ăn cho tôi, lạnh mặt giặt đồ lót của tôi, lạnh mặt rửa chân cho tôi, lạnh mặt chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Sắp tới đoạn lạnh mặt đắp chăn cho tôi thì…
Tôi không nhịn nổi , nắm tay hắn.
“Anh đã nói rồi, anh đang lạnh nhạt với em đấy”
Hắn nhếch mép cười lạnh:
“Giờ mới định dỗ à? Muộn rồi.”
…
Rồi ngay đổi giọng:
“Ủa tay lạnh ? Chồng sưởi cho ~”
Hôm sau, cuối cùng tôi vẫn tiếp tục trải nghiệm sự “lạnh nhạt” Tạ Lẫm.
Tôi đặt trà sữa, chờ mãi không anh mang qua.
Cuối cùng phát hiện ly trà sữa nhét trong tủ đá, đông cứng như cục gạch.
Wow.
là lạnh thật.
_HẾT_