Tôi luôn nghĩ chồng mình là người biết lo cho gia đình, sống thực tế, biết quan tâm.
Cho đến một ngày, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của anh ta với bạn thân.
“Gái bên ngoài bao qua đêm cũng phải từ năm trăm trở lên, mà toàn mấy bà ngoài ba mươi. Một đêm lắm thì cũng chỉ chơi được hai ba lần.”
“Cưới vợ thì khác. Coi như một tháng ngủ với nhau mười lần, một năm là sáu vạn, ba mươi năm là tiết kiệm được một trăm tám mươi vạn.”
“Tiền sính lễ hai chục vạn thì sao chứ? Chia ra mỗi lần chỉ có năm chục tệ. Vừa sạch sẽ, lại còn kèm luôn cái tử cung miễn phí để đẻ con.”
“Đẻ xong rồi, cô ta lại thành bảo mẫu không công, gia sư miễn phí, tài xế riêng, chăm sóc cha mẹ chồng lúc bệnh… Đợi con lớn chút, đẩy đi làm, kiếm ít nhiều gì cũng gọi là hỗ trợ kinh tế.”
“Lúc tôi cáu giận, cô ta còn là bao cát xả stress. Cùng lắm thì xin lỗi một câu sau đó. Mà dù sao cô ta cũng chẳng dám ly hôn đâu.”