Năm tôi 50 tuổi, chồng tôi bỗng phát hiện ra bản thân là “cậu ấm hào môn thất lạc”.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi “bay lên cành cao”,
là ném thẳng đơn ly hôn vào mặt tôi:
“Ngày xưa tôi không có lựa chọn.
Còn bây giờ – một bà già sạm da như cô, không xứng với tôi nữa!”
Đứa con trai do chính tôi nuôi lớn, và cả thằng cháu nội tôi từng bế từng bồng,
cũng khuyên tôi:
“Đừng níu kéo ông cháu nữa, để ông cháu bước lên đỉnh vinh quang.”
Tôi không khóc, cũng chẳng làm loạn.
Chỉ lặng lẽ ký tên.
Rồi xoay người, bắt máy một cuộc gọi:
“Thưa tiểu thư, chào mừng cô trở về nhà.
Cô mới chính là huyết mạch thất lạc suốt 50 năm của nhà họ Lâm.”
“Buổi nhận người thân mà chồng cô vừa tham gia,
thật ra chỉ là để cô nhìn rõ bộ mặt thật của những kẻ bên cạnh.”
“Tiếc thay, bọn họ đã khiến cô thất vọng.”
“Bây giờ… cô có thể tự mình quyết định rồi —
Liệu họ… còn đáng để giữ lại không?”