Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ta mặc đồ tang màu đen đơn giản, dắt theo một bé trai tầm bảy tám tuổi đi thẳng đến trước di ảnh của Hướng Nam.
Không khí vốn tĩnh lặng, nay càng thêm yên lặng hơn, tất cả mọi người đều dựng thẳng tai và mắt lên.
Giọng Đổng Man Man yếu ớt: “Trạch Trạch, mau quỳ xuống, đây là ba của con.”
Khi cậu bé chuẩn bị quỳ, tôi lập tức chạy đến đỡ cậu lên.
“Cháu à, không được gọi bậy bạ người ta thế.”
Đổng Man Man cuống lên: “Đây là con của tôi và Hướng Nam!”
Tôi cụp mắt: “Ồ, cô nói sao thì là vậy à? Ai chứng minh cho cô?”
“Chúng tôi chứng minh.”
Ngoài cửa bỗng vọng lại tiếng của hai người, có vẻ như lại có thêm khách.
Đó là bố mẹ của Hướng Nam, đã rất lâu rồi tôi mới gặp lại họ.
3
“Cao Mộng Mộng, đồ tiện nhân!”
Mẹ chồng tôi vừa thấy tôi liền lao tới, quát lớn: “Con trai tôi chết mà cô chỉ thông báo cho tất cả mọi người trong dòng họ, nhưng riêng chúng tôi thì lại không nhận được tin tức gì, rốt cuộc cô có âm mưu gì!”
Nói xong bà vung tay định tát tôi, nhưng tôi không chịu bị bà đánh, liền lùi về sau hất tay ra hiệu, người của tôi lập tức xông lên chặn bà lại.
Tôi nói: “Mẹ không nhớ đã từng bảo con là nếu con chưa chết thì đừng tìm mẹ nữa à?”
Xem ra bà đã quên mất rồi.
Năm đó bà đuổi tôi ra khỏi nhà, không những vậy còn ném vào mặt tôi câu này: “Cô là đồ ác phụ, con trai tôi chắc chắn đã bị cô hại chết! Cô đã ham tiền còn làm chuyện đê tiện thế thì chắc chắn không có kết cục tốt đâu!”
Mẹ chồng vùng vẫy đòi xông lên, dường như muốn cào nát mặt tôi.
May mà vệ sĩ tôi thuê rất cứng rắn, họ giữ chặt bà, không để bà có kẽ hở nào.
Tôi giải thích: “Mẹ, mẹ không biết Hướng Nam chết thế nào ạ? Anh ấy đi cùng cô Đổng…”
Chưa nói xong thì đã bị Đổng Man Man ngắt lời: “Trạch Trạch, lại đây, gọi ông nội bà nội con!”
Đổng Man Man coi như không thấy tôi, kéo đứa bé đi qua.
Mẹ chồng lập tức cúi xuống vuốt mặt đưa bé: “Đây là cháu trai nhà họ Hướng chúng ta sao? Đúng là giống y đúc Nam Nam khi còn nhỏ.”
Vừa nói bà vừa nhìn sang Đổng Man Man: “Man Man, bao năm qua con vất vả rồi, một mình nuôi con lớn thế này chắc phải chịu không ít khổ cực.”
Nhìn cảnh tượng ấm áp này, bỗng trong lòng tôi thấy ghê ghê.
Tôi tốt bụng nhắc nhở: “Mẹ, cô ta nói gì mẹ tin hết à? Đứa bé này là con của ai còn chưa biết mà.”
Nghe vậy, Đổng Man Man nổi giận đùng đùng: “Cao Mộng Mộng, cô dám nói con tôi không phải con của Hướng Nam à? Tôi nói cho cô biết, thằng bé đích thực là con tôi và Hướng Nam, bởi vì lúc chúng tôi chia tay thì tôi đã mang thai rồi, bao năm nay tôi vẫn sống cùng con mà không có anh ấy.”
Mẹ chồng cũng xen vào: “Thằng bé vừa nhìn vào là biết máu mủ nhà họ Hướng rồi, cô là đồ đàn bà xấu xa, không sinh được con nên ghen tỵ khi thấy người ta có con à?”
Thấy mẹ chồng toàn bênh vực mình, Đổng Man Man càng hùng hổ hơn.
Cô ta bắt đầu kể khổ những năm tháng làm mẹ đơn thân của mình bị kì thị ra sao, bị soi mói như thế nào.
Tôi dội gáo nước lạnh: “Ồ, vậy à? Sao tôi nghe nói cô kết hôn với người khác ở nước ngoài, do bị phát hiện ngoại tình nên Hướng Nam mới bỏ cô?”
“Cô nói bậy!”
Đổng Man Man nước mắt lưng tròng, quay sang mẹ chồng nũng nịu: “Con có thể chịu đựng, nhưng con của con không có ba thì tội nghiệp cho nó quá.”
Mẹ chồng cũng mủi lòng, chửi té tát vào tôi: “Cao Mộng Mộng, cô không làm mẹ bao giờ nên không biết cảm giác làm mẹ đơn thân khổ sở thế nào là đúng rồi, tôi đây có thể thông cảm cho Man Man thì cô còn cố chấp để làm gì?”
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Mẹ, nếu thằng bé thực sự là con của Hướng Nam thì cũng phải có bằng chứng chứ? Ai đời đi dắt một đứa trẻ tới rồi tự xưng là cháu trai của người khác chứ? Nhảm nhí thế mà mẹ cũng tin à?”
Đổng Man Man nghe vậy thì ưỡn lưng: “Tôi có bằng chứng. Ban đầu Hướng Nam cũng không tin Trạch Trạch là con mình nên chúng tôi đã làm giám định ADN, bản giám định đó vẫn còn trong ngăn kéo bàn làm việc ở văn phòng của anh ấy, mẹ ơi, nếu không tin thì mẹ cứ đến lấy xem là biết.”
Ồ, giờ đổi giọng rồi cơ à?
Không chỉ mỗi mình tôi mà ai nấy ở đó đều nhìn nhau với vẻ mặt khó tả.
Tang lễ hôm nay xem ra náo nhiệt thật đấy. Đúng là không uổng công tôi mời tất cả mọi người đến đây.
Mẹ chồng nghe thế vội sai người tới văn phòng của Hướng Nam lấy bản giám định.
Tôi lại khuyên: “Mẹ, chuyện này để tang lễ kết thúc rồi hẵng nói, đông người như vậy, ồn ào không hay.”
Mẹ chồng hừ lạnh: “Sao hả Cao Mộng Mộng? Cô sợ bản giám định đó xuất hiện sẽ chia bớt tài sản của cô à? Tôi nói cho cô biết, làm người thì phải rộng lượng, nếu tôi là cô thì tôi đã nhận Trạch Trạch từ lâu rồi.”
Không ngăn được, thật sự không thể ngăn nổi.
Sau khi nghe Đổng Man Man nói rõ vị trí cất tài liệu, người kia nhanh chóng đi đến công ty của Hướng Nam.
Tôi cũng tranh thủ gọi một cú điện thoại.
Chưa đầy nửa tiếng, người kia đã quay lại báo tin.
4
Vừa thấy anh ta, Đổng Man Man vội vàng chạy tới: “Sao rồi, lấy được không?”
Anh ta lộ vẻ khó xử: “Không có.”
Đổng Man Man đơ ra như không tin vào tai mình: “Sao có thể có chuyện đó!? Anh chắc chắn đã tìm kỹ rồi chứ?”
Anh ta chần chừ: “Tôi lục tung cả phòng rồi, nhân viên công ty nói…”
Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt về phía tôi.
Mẹ chồng thấy thế bèn nói: “Cậu đừng sợ cô ta, người trong công ty bảo gì?”
“Họ nói phu nhân đã đốt hết đồ của tiên sinh từ lâu rồi.”
Tôi bước ra: “Ôi giời, lỗi tôi. Tôi sợ nhìn vật lại nhớ người nên đã đốt sạch đồ của Hướng Nam rồi, nhưng khi dọn dẹp tôi có thấy tờ giám định ADN nào đâu?”
Mặt Đổng Man Man sa sầm, lập tức lao tới muốn đánh tôi.
“Cao Mộng Mộng, đồ ác phụ đáng ghét! Cô cố ý chứ gì? Bởi vì cô không muốn cho con tôi nhận tổ quy tông!”
Bộ dạng cô ta hung hãn đến mức dọa người ta chết khiếp, vệ sĩ của tôi sợ cô ta làm liều nên lập tức chắn trước tôi.
“Đổng Man Man, cô đừng như chó dại thế chứ. Chưa nói tới việc tôi chưa từng thấy tờ giám định ADN, dù có thấy đi nữa thì cô dựa vào đâu để chứng minh đó là thật hả?”
“Xác của Hướng Nam cô còn chẳng thèm vớt thì việc gì tôi phải chứng minh bản giám định kia là thật!”
Đổng Man Man gào khóc: “Cao Mộng Mộng, cô đúng là kẻ tiểu nhân, cô chỉ muốn độc chiếm tài sản của Hướng Nam cho riêng mình mà thôi!”
Vốn mẹ chồng không biết chuyện tôi từ chối trục vớt thi thể Hướng Nam, giờ nghe cô ta nói thế, cả phòng tang lễ ai cũng biết luôn.
Mặt mẹ chồng tối sầm: “Tại sao cô không vớt con tôi? Tại sao ngay cả để nó yên nghỉ đàng hoàng cô cũng không làm được vậy? Cô dựa vào đâu mà thừa kế tài sản của nó hả?!”
Tôi mỉm cười: “Mẹ, chẳng phải con là vợ hợp pháp của anh ấy hay sao? Vậy con hỏi mẹ, tại sao mẹ lại ra sức bênh vực người ngoài như thế?”
“Man Man là mẹ cháu trai tôi, sao có thể gọi là người ngoài? Cô chẳng đẻ được đứa con nào đã đành, bây giờ còn tham hết tiền của con trai tôi, khôn hồn thì mau trả lại hết đây!”
“Mẹ.” Tôi gọi bà.
“Mẹ biết vì sao suốt bao năm qua con không có con không?”
“Chuyện đó còn phải hỏi à? Vì cô là ác nhân, làm nhiều chuyện xấu nên không sinh nổi là đúng rồi.”