Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cười lạnh: “Mẹ nói không sai, đúng là không thể sinh con, nhưng người không sinh nổi đâu phải con?”
Bà sững sờ: “Ý cô là gì? Chẳng lẽ là do con trai tôi?”
“Đúng thế, Hướng Nam không có khả năng sinh con.” Tôi lạnh nhạt đáp.
Tôi đưa tay ra nhận xấp tài liệu do người của tôi mang đến, chậm rãi nói: “Việc xấu trong nhà không định nói ra, nhưng các người ép tôi quá, thôi cũng đành xin lỗi Hướng Nam. Trong này là báo cáo sức khỏe suốt mười năm của anh ta, mười năm trước anh ta đã không còn khả năng sinh con rồi. Vậy thì cớ gì Đổng Man Man lại có con với anh ta được?”
Mẹ chồng mở túi giấy, xấp tài liệu liên tục rơi ra.
Đổng Man Man nhặt lên xem, sắc mặt trắng bệch, chỉ biết lắc đầu: “Không thể nào, đây là đồ giả.”
Tôi cau mày khó chịu: “Trên đó có dấu đỏ của bệnh viện, không tin các người cứ việc đến bệnh viện kiểm tra mà xem.”
Đổng Man Man lập tức nắm tay mẹ chồng, ra hiệu cầu cứu, nhưng mẹ chồng đang nhíu chặt mày nhìn tài liệu nên không do dự liền hất tay cô ta ra.
Tôi vờ rơi vài giọt nước mắt, quay sang các họ hàng đang ngồi xem kịch nãy giờ: “Xin lỗi mọi người, chắc cũng làm phiền mọi người hơi quá rồi, tang lễ hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể về được rồi.”
Ai nấy khi đi đều mang vẻ mặt hớn hở vì vừa hóng được một vụ “dưa lê” động trời, chắc cũng sắp mang đi buôn ngay ấy mà.
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến ba người đó nữa, đeo kính râm rồi bỏ đi.
Kết quả là chỉ sau vài hôm tôi đã nhận được thư luật sư của Đổng Man Man.
Trong thư ghi rõ về việc phân chia tài sản của Hướng Nam, con của Đổng Man Man cũng phải có một phần, và cô ta đã nộp đơn kiện ra tòa.
Chưa được mấy ngày, tôi đã nhận được thông báo hòa giải trước phiên xử, toà yêu cầu tôi đến đúng giờ như đã hẹn.
Đọc thông báo xong, tôi không kìm được mà tức điếng người.
Sau đó tôi gọi thẳng cho luật sư của mình, chất vấn tại sao vụ tôi kiện Đổng Man Man còn chưa mở phiên tòa mà vụ cô ta kiện tôi đã được mở phiên hòa giải trước rồi.
Luật sư giải thích hồi lâu, nhưng tôi nghe không hiểu mấy, đại khái là hai hệ thống riêng, bên cô ta xử trước cũng không vấn đề gì.
Tôi không mấy vui vẻ nhưng vẫn phải đến buổi hòa giải.
Đổng Man Man nói: “Trạch Trạch chính là con của Hướng Nam.”
Tôi đáp: “Hướng Nam không có khả năng sinh con, tôi vẫn đang giữ báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh ta.”
Cô ta cười tủm tỉm, khóe mắt ngập tràn đắc ý: “Báo cáo của cô chỉ nói tinh trùng anh ấy có hoạt tính thấp, chứ không phải là không có. Bác sĩ bảo vẫn có khả năng thụ thai. Lần sau cô đọc kỹ lại sách đi nhé.”
Tôi uể oải ngáp dài: “Ồ, vậy thì sao? Cô có bằng chứng cho thấy đứa trẻ là con của Hướng Nam à?”
“Tất nhiên là có rồi.”
Đổng Man Man đặt ngay một tờ giấy lên bàn: “Đây là kết quả giám định huyết thống giữa Trạch Trạch với bố của Hướng Nam. Nó chứng minh rằng con tôi và bố Hướng Nam có quan hệ máu mủ, mà bố Hướng Nam chỉ có mỗi một con trai là Hướng Nam nên Trạch Trạch chắc chắn là con nhà họ Hướng.”
Tôi liếc mắt nhìn luật sư, anh ấy tốt bụng nhắc nhở: “Cái này không tính.”
Mẹ chồng nghe vậy liền đập bàn: “Sao lại không tính? Cao Mộng Mộng, cô đúng là lòng dạ hẹp hòi, đứa trẻ này rõ ràng là cốt nhục của con tôi, nó thừa kế tiền của con tôi là chuyện đương nhiên thôi. Cho dù nó là con riêng thì đã sao? Đàn ông họ muốn nuôi bao nhiêu phụ nữ bên ngoài mà chẳng được? Vả lại thằng bé không chỉ là con của Hướng Nam, mà cũng coi như là con của cô rồi, có thêm một đứa con chẳng phải tốt hơn à…”
Tôi bật cười: “Mẹ đừng kích động thế chứ? Tòa chỉ cần giám định cha con, cha và con ruột mới gọi là quan hệ cha con thôi, còn người ta không xét đến quan hệ ông cháu đâu mẹ ạ. Với lại, mẹ thật sự không biết ư? Thực ra bố còn có thêm một đứa con nữa đấy.”
Mẹ chồng sững người, tôi liền đưa ra một tờ giám định ADN.
“Vốn dĩ con không muốn nói đâu, nhưng không ngờ mẹ lại đi giúp người ngoài, nên con cũng đành phụ ý bố chồng vậy. Đây là kết quả giám định mà trước đây ông nhờ Hướng Nam làm, là của đứa con khác với ông ấy.”
Tôi lại lấy ra ảnh chụp và video: “Đây là ảnh và video của đứa trẻ đó, bây giờ cậu bé cùng mẹ là Mộc Thanh Thanh đang ở trong căn biệt thự khu phía Nam ở thành phố của bố. Mỗi tuần ông qua đó hai lần, người hầu kẻ hạ đông đúc, đầu bếp toàn mời mấy tay cự phách từng nấu yến tiệc phục vụ cho hoàng gia. Bản thân con cũng đã từng qua ăn một lần, về hương vị… phải nói là trên mức tuyệt hảo.”
Tôi càng nói, mặt mẹ chồng càng sa sầm.
Tôi lại nhắc bà với vẻ quan tâm: “Mẹ à, ngàn vạn lần cũng đừng có nhỏ nhen quá, đàn ông ở ngoài có cặp kè với hàng trăm người phụ nữ khác cũng là điều bình thường thôi mà. Cậu bé kia đâu chỉ riêng là con của bố, nó cũng được coi là con của mẹ mà, có thêm một đứa trẻ không phải nhân đôi hạnh phúc hay sao?”
Mẹ chồng nghe câu nói giống hệt lời mình vừa nói khi nãy, lập tức nổi điên, tay đập mạnh xuống bàn rồi bỏ đi.
Tôi không nhịn nổi liền cười lớn, hướng về phía lưng bà: “Đi luôn à mẹ? Còn chưa hòa giải xong mà?”
5
Sau khi mẹ chồng đi mất, Đổng Man Man giờ mới biết phe mình đang yếu thế đến nhường nào.
Cô ta dùng tay véo đùi, nước mắt lã chã rơi xuống: “Mộng Mộng à, chị biết chị và Hướng Nam làm chuyện có lỗi với em, em hận bọn chị cũng phải thôi. Nhưng em nhìn đi, Trạch Trạch giống Hướng Nam như khuôn đúc từ một lò, sao nó không phải con anh ấy được? Em nể tình em và Hướng Nam sống với nhau bao năm, để lại cho con anh ấy chút ít được không em?”
Câu nói ấy nghe tội nghiệp đến mức làm mọi người trong phòng đều mủi lòng.
Tôi bắt đầu hiểu vì sao Hướng Nam vừa gặp cô ta đã bất chấp hy sinh tất cả như vậy rồi, gương mặt cô ta lúc này đúng là rất thích hợp để “bán thảm” (mè nheo).
Nhưng tiếc là cô ta lại đụng nhầm người.
Tôi cười lạnh, vẫn câu cũ: “Cô chứng minh thế nào nó là con của Hướng Nam đây?”
Lần hòa giải này vẫn kết thúc êm đẹp, vì Đổng Man Man đã rút đơn kiện.
Dù không rút đơn cũng vô ích, trừ khi cô ta vớt được Hướng Nam từ dưới biển lên, nếu không trên đời này chẳng ai chứng minh được cậu bé kia là con của Hướng Nam cả.
Về đến nhà, tôi tự thưởng cho mình một bồn tắm nước nóng.
Tắm xong xuôi, tôi gọi điện cho bà cô đang làm giúp việc bên nhà Hướng Nam.
Bà cô kể sinh động như thật, rằng mẹ chồng sau khi về liền chất vấn bố, còn ầm ĩ một trận, dọa sẽ cho kẻ thứ ba kia “biết tay”.
Bố chồng thấy sự việc lộ rồi cũng chẳng giấu nữa, thẳng thừng bảo muốn ly hôn với mẹ, vì hiện giờ ông chỉ còn mỗi đứa con đó, ông còn dự định để lại hết tài sản cho con trai của “tiểu tam”.
Mẹ chồng gào khóc ầm ĩ đòi tự tử, bố chồng không thèm ngó ngàng mà qua nhà Mộc Thanh Thanh, để kệ cho bà ở đó khóc lóc một mình.
Mẹ chồng xưa nay quen tác oai tác quái, đến ngưtời giúp việc trong nhà như bà cô đó còn không ưa, huống chi là bố chồng, nên khi kể đến đoạn này, bà cô cười rất sảng khoái.
Cuối cùng bà cô hỏi tôi: “Bố chồng cô ngoại tình thì có phải tay trắng ra đi rồi không?”
Tôi bảo bà đừng xem phim nhiều quá, làm gì có chuyện ngoại tình nào mà người ngoại tình ra đi tay trắng đâu chứ.
Đến cả khi Hướng Nam ly hôn với tôi, quyết định để lại nửa số tài sản cho tôi cũng chỉ là vì anh ấy lương thiện thôi.
Tôi nghĩ mẹ chồng hẳn sẽ không ly hôn, vì chắc bố cũng không để bà lấy được một nửa số tài sản.
Nào ngờ, mẹ chồng thực sự ly hôn với bố chồng.
Có điều, bố chồng đã sớm tẩu tán tài sản nên bà chỉ nhận được một căn biệt thự.
Mẹ chồng tức không chịu nổi, xông thẳng đến biệt thự khu phía Nam và đánh “tiểu tam” một trận.
Không ngờ “tiểu tam” báo cảnh sát, mẹ chồng vì thế phải ở đồn mấy hôm, sau đó còn mất luôn căn biệt thự để bồi thường.
Bây giờ bà chỉ đành dựa vào tài sản Hướng Nam để sống qua ngày.
Tài sản của Hướng Nam thì lại không thể “bao trọn” cho cuộc sống xa hoa của bà, nghe đâu bà đang tìm dự án đầu tư để có chút tiền dưỡng già.