Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Rõ ràng, Phó Duật 19 không có sức chịu đựng tâm lý tốt như tôi tưởng.
Lúc kéo ghế ra ngồi, tay anh còn đang run nhẹ, trong suốt quá trình tôi không biết nhiêu .
Tôi rút bản ly hôn đã được anh soạn sẵn lòng tay anh, đầu ngón tay còn vương nước, vô tình lướt nhẹ qua lòng tay anh.
tay anh khẽ siết lại, có phần luống cuống.
Tôi đặt bản ly hôn lên , nghiêm túc nói với anh:
“Phó Duật, tôi là Mục Nhan, vợ hợp pháp của anh.”
“ nên đó ở phòng , em là đến tìm tôi sao?”
Tôi chống cằm, mái tóc sấy khô một nửa rủ nhẹ lên bờ vai: “Đúng vậy, anh không nhận ra tôi.”
“Sao em không nói thẳng?”
Tôi nhún vai: “Anh không nhớ tôi, còn muốn ly hôn. Chẳng lẽ tôi phải nói ngay trước mặt mọi người là tôi là vợ anh, để rồi để anh đứng đó tuyên bố muốn ly hôn với tôi?”
Phó Duật cúi đầu, giọng nhỏ đi hẳn: “Nếu em nói là em… thì tôi sẽ không…”
“Ừ? Sẽ không cái gì?”
“Không có gì.”
Tôi biết anh muốn nói gì.
chuyện này, sao là lỗi ở tôi.
Tôi nâng mặt anh lên, trong ánh sững sờ của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Đừng nữa, được không?”
Tôi đẩy bản ly hôn sang một bên.
“ sao thì bây chúng ta vẫn là vợ chồng. Anh giúp tôi sấy tóc được không?”
Phó Duật khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Tôi ngồi xuống ghế, đưa máy sấy anh.
Anh lóng ngóng nhận lấy.
“Chỉnh chế độ nhiệt trung bình, gió nhẹ nhất.”
Phó Duật không nói gì, tay làm theo rất ngoan ngoãn.
Có điều anh trí nhớ, không còn thuần thục như trước, nên lâu lâu lại làm bỏng vành tai tôi.
“Á…”
“Sao vậy?”
Phó Duật tắt máy sấy, khẽ cúi người để nghe rõ tôi nói gì.
Giây tiếp theo, tôi hơi nghiêng mặt, môi vặn lướt qua khóe môi anh.
Phó Duật đứng hình tại chỗ.
Nếu là trước kia, anh đã hôn tôi tới tấp, mặc kệ tóc tôi khô hay chưa, trực tiếp ôm lên giường mà “dạy dỗ” một trận rồi.
Còn , anh lại cố nhịn.
Còn bày ra dáng vẻ như bị tôi trêu chọc, vô tội đến đáng thương.
“Không sao.”
Anh tự lẩm bẩm một , lùi phía một , rồi lại bật máy sấy lên.
Không rõ đó là nói với tôi, hay đang tự an ủi chính .
Máy sấy bật lên, âm thanh lại khiến không gian trở nên huyên náo.
Tóc tôi khô nhanh hơn dự đoán.
“Khô rồi.”
Phó Duật nói xong đã vội vã rời đi như chạy trốn.
12
Phó Duật tìm đến đám bạn thân để “truy cứu trách nhiệm”.
“Các cậu đều biết Mục Nhan là vợ tôi đúng không?”
Anh thu lại vẻ ngoài phóng túng thường ngày, ánh lạnh đến mức như tẩm băng.
này anh thực sự nổi .
Đến mức khiến Lục Ngôn và mấy người kia thoáng chốc tưởng rằng anh đã khôi phục trí nhớ.
Cả bọn đều lúng túng.
sao thì, mỗi Phó Duật tức tìm đến họ, đa phần đều vì cãi nhau với chị dâu, lại không nỡ nổi cáu với chị ấy.
Thế nên, lời mắng ấy… đều đổ lên đầu tụi họ một cách công bằng.
Vũ Khả không nhịn được nữa: “Duật ca, bọn em nhắc anh biết rồi, anh không chịu tin. Chị dâu còn nói, nếu anh thực sự không nhớ cô ấy, thì cô ấy sẽ thả tự do anh. Ly hôn thì ly hôn.”
“Cái gì mà ly hôn thì ly hôn? Mấy người không thay tôi nói vài lời tốt đẹp với cô ấy sao?”
Phó Duật chống hai tay lên trán, giọng như sắp khóc.
Trần Tục vắt óc nghĩ mãi, cuối cùng cố gắng thốt ra một an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, bắt đầu lại từ đầu… chưa chắc đã là điều xấu, đúng không?”
Chiếc ấm nước cao gần một mét trước mặt anh bất ngờ phát ra một tiếng “ầm”.
“Khoan đã… chị dâu bảo với bọn em, anh đến tìm chị ấy để ly hôn, vậy bây hai người là thế nào?”
Phó Duật sực nhớ ra bản hợp đồng ly hôn bị anh bỏ quên trên lúc nãy.
Đầu óc anh hôm đó toàn suy nghĩ hỗn độn, lúc đi quên luôn cả việc mang theo.
Anh lập tức bật dậy sofa, xô cửa chạy đi.
Trần Tục theo bóng lưng hấp tấp của Phó Duật, thở phào một hơi:
“Có vẻ như… chị dâu lại cứu tụi thêm một mạng nữa rồi.”
13
Bên ngoài trời mưa như trút nước.
Chuông cửa vang lên.
Tôi ra mở cửa.
Phó Duật đứng đó, toàn thân ướt đẫm.
Tôi cau mày, đưa anh một chiếc áo khoác: “Anh quay lại làm gì? Lấy ly hôn à?”
“ rồi có việc đột xuất ở công ty, ly hôn tôi vẫn chưa xong. Em vào phòng tắm tắm trước đi, tôi xong sẽ đưa em.”
Anh đi thẳng đến chỗ để tập tài liệu, còn tôi chưa kịp phản ứng gì thì tờ ly hôn đã bị nước mưa trên người anh làm ướt nhẹp.
“À… không cẩn thận.”
Anh liếc tôi một cái đầy chột dạ: “Chuyện ly hôn để đi. Phòng tắm ở đâu vậy?”
Trước khi rời phòng khách, Phó Duật còn không quên tiện tay ném đống tài liệu ấy vào thùng rác.
Lúc Phó Duật bước ra phòng tắm, tôi đang nằm trên giường chơi điện thoại.
Cảm giác hơi nước nóng hổi phả tới, xen lẫn mùi sữa tắm quen thuộc của tôi.
Tôi ngẩng đầu anh.
giọt nước trượt dọc theo cơ bụng săn chắc, hút dưới chiếc khăn quấn ngang hông.
Giọng anh :
“Ờm… quần áo tôi để đâu rồi?”
“Anh bình thường tắm xong toàn không mặc gì.”
Gương mặt Phó Duật lập tức đỏ ửng.
“Tôi quên là anh trí rồi. Để tôi lấy anh cái áo thun.”
Phó Duật gật đầu: “Phiền em rồi.”
Lịch sự quá mức rồi đấy.
khi thay áo, anh định rời phòng.
Tôi gọi với theo: “Anh định quay nhà ba mẹ?”
“Tôi đi tìm một phòng khác.”
“ phòng khác chưa dọn dẹp, không ở được đâu.”
“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em…”
Nói đến đây, tôi lại cảm thấy đó hình như nghe có vẻ… như tôi định làm gì anh vậy.
Vì thế tôi nói thêm:
“Mà tôi đâu phải ai nhận.”
Phó Duật bây , không còn kỹ thuật của năm 29 , chẳng có sức bền của năm 19 .
Nghĩ tới đó, lại thấy… thiệt thật.
Tôi tắt đèn: “Ngủ thôi.”
Tôi quay lưng phía Phó Duật mà ngủ.
Không lâu khi đèn tắt, tôi cảm nhận được một cánh tay vòng qua eo .
Và rồi, tôi cảm thấy có thứ gì đó… đang chạm vào lưng .
Tôi xoay người lại đối mặt với anh, thở dài bất đắc dĩ: “Chồng à, thế này thì tôi ngủ không nổi đâu.”
“Không công bằng.”
Đôi đẹp của Phó Duật khẽ mở ra, tôi chằm chằm.
Tôi bật cười: “Không công bằng chỗ nào?”
Chưa dứt lời, anh đột ngột hôn tôi.
Nhịp thở tôi chững lại.
Giọng anh đặc, xen lẫn uất ức: “Em lừa tôi.”
Chưa được lâu, giọt nước lớn rơi từng hạt xuống vai tôi.
Tôi mềm lòng: “Vậy phải làm sao anh mới hết ?”
Phó Duật không nói gì thêm, chỉ cúi đầu hôn tôi tiếp.
Không còn dịu dàng.
Là trút , là chiếm đoạt.
Đến khi cả người tôi đầy vết tích.
là Phó Duật 19 , hay Phó Duật 29 .
Ở chuyện này… đều chẳng khác gì nhau.
Chỉ cần tôi chưa đuối sức, anh sẽ không chịu dừng lại.
trí nhớ, ức của cơ vẫn còn.
Cuối cùng, anh như người chiến thắng MVP, bế tôi vào phòng tắm.
“Phải vậy mới công bằng.”
Tôi mệt đến mức chẳng còn sức, chỉ có thì thầm một :
“Đúng là thù dai thật.”
14
Hôm .
Từ lúc Phó Duật đưa tôi đi làm, suốt cả ngày anh nhắn tôi hàng trăm tin nhắn qua WeChat.
Chẳng hạn như ảnh tập gym mỗi ngày.
Hoặc ví dụ như… cây xương rồng anh nuôi trong văn phòng đã nở hoa rồi.
Dạo gần đây, anh nhớ lại rất nhiều chuyện, đã quay trở lại công ty để xử lý đống tài liệu chất đống.
không hiểu vì sao, ức tôi… anh lại chẳng nhớ nổi nào.
Tối hôm đó, anh đúng đến đón tôi tan làm, rủ tôi đi ăn ở một nhà hàng Nhật mới mở.
Trên đường đi, trông anh có vẻ đang có tâm sự gì đó.
Cứ tránh né ánh tôi.
Rất kỳ lạ.
Rất khác thường.
“Phó Duật, anh sao vậy?”
“Không có gì.”
“Chúng ta ngủ cùng nhau hai năm trời, anh có chuyện hay không, tôi không ra mới lạ.”
“Hôm nay tôi hỏi Trần Tục bọn họ một chuyện trước kia của chúng ta.”
Phó Duật đập mạnh lên vô lăng: “Hóa ra tôi lúc hai mươi mấy lại hỗn láo đến vậy.”