Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

15
ngoài đều nói tôi và Phó Duật là chồng không hòa hợp.

Ảnh chụp do truyền thông ghi lại, phần lớn là mỗi người một việc.

Thậm chí có lúc, hai công ty vì tranh chấp lợi ích mà đối đầu gay gắt.

Việc là việc, .

Dạo gần đây, Phó Duật tìm rất nhiều ảnh và video ghi lại cảnh hai tôi cùng tham gia các buổi tiệc, kiện.

qua, đúng là giữ đúng lễ nghi, chuẩn mực, chẳng khác gì một cuộc hôn nhân vì ép buộc từ hai gia đình.

Thậm chí có người còn đồn rằng tôi kết hôn chớp nhoáng chỉ để làm yên lòng cha mẹ.

điều đó, từ Trần Tục bọn họ nói, cũng được xác nhận.

Lúc tôi kết hôn không có nhiêu tình cảm.

Chỉ là sau đó, Phó Duật dần dần bắt đầu từ chối buổi xã giao buổi tối để sớm.

Sáng sớm sẽ làm bữa sáng cho tôi, cuối tuần sẽ đưa tôi đi dạo phố.

Từ phòng cạnh, dần dần chuyển sang ngủ chung giường tôi.

“Tôi cứng nhắc, lạnh nhạt, nếu không phải vì cha mẹ gây áp lực, làm sao em lại chọn kết hôn tôi chứ.”

Tôi chưa từng nghĩ sẽ nghe được câu này từ miệng Phó Duật.

Mang theo mặc cảm, nghi ngờ, cả nhạy cảm.

“Anh nghĩ như vậy thì tôi bất ngờ đấy, rõ ràng lúc đầu người không chịu kết hôn là anh cơ mà.”

“Còn nữa, người đề xuất ngủ riêng trước cũng là anh đấy nhé?”

Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi không còn vui nổi rồi.

Lúc đó trong đầu tôi cũng có vài phần ý đồ, vốn tưởng ngày đăng ký kết hôn xong là có thể “khai hỏa” danh chính ngôn thuận.

Vậy mà hôm đó anh lại nói không khỏe, rồi dọn thẳng sang phòng .

Mấy ngày sau đó, khi thì ngủ lại công ty, khi thì vẫn bám lấy phòng phụ.

Tôi phải tốn nhiêu tâm tư dỗ được anh quay giường chính.

Ban đầu là… ngủ chay.

Rồi đến ngủ mặn.

Sau đó thì…

“Lúc đó là vì tôi sợ em sẽ thất vọng.”

“Dù sao trước khi gặp em, tôi chưa từng nghĩ đến kết hôn.”

16
Tôi chống cằm anh:

“Nói nhiều chút đi, tôi thích nghe.”

Phó Duật khựng lại: “Trước đây tôi không nói em sao?”

dịu dàng như , Phó Duật năm 29 tuyệt đối không nói tôi.

Anh chỉ toàn nói mấy câu trêu ghẹo lúc ở trên giường.

“Phải đấy, anh còn là tôi không thích anh. Rõ ràng chính là anh không thích tôi cơ mà.”

Phó Duật nhíu đôi mày tuấn tú: “Không đúng, em đang nói dối.”

“Hửm?”

“Em mà nói dối thì ánh mắt sẽ vô thức lảng đi.”

“…” Có cần quan sát kỹ đến không?

“Thôi được rồi, nói thì có nói, nhưng kiểu không giống như bây .”

Tôi nghĩ đến anh từng thì thầm tai mình, mặt bắt đầu đỏ bừng.

Nhưng Phó Duật dường như không có ý định kết thúc chủ đề.

Anh cởi cúc áo đầu tiên, tháo đồng hồ đeo tay.

Anh tôi, hứng thú hỏi tiếp: “Ví dụ là gì?”

“Ví dụ… thôi đi, có gì hay ho đâu mà ví dụ. Đợi anh nhớ lại rồi sẽ biết.”

Phó Duật tôi chằm chằm, giọng nói mang theo ý trêu chọc: “Nhưng tôi muốn nghe em nói cơ.”

Đây là… đang ở văn phòng đấy nhé!

Tôi lập tức từ chối: “Bây nói không tiện.”

“Vậy thì lên giường nói, được không?”

17
Tôi nghi ngờ sâu sắc là Phó Duật nhớ lại một phần rồi.

Mấy câu kia tôi nói xong, anh dí sát tai hỏi tiếp:

“Còn gì nữa không?”

Tôi hết rồi.

Anh liền siết eo tôi lại, bắt tôi nói thêm lần nữa.

hết rồi sao?”

“Còn… còn nữa…”

Phó Duật cứ khiến tôi mắt mờ chân mềm, bắt tôi nói ra từng câu từng chữ đáng xấu hổ kia.

Một lần chưa đủ.

Lại thêm một lần nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Duật đặt tay lên eo tôi, nghịch từng nhịp từng nhịp.

Có chút nhột.

Đây là hành động yêu thích nhất anh năm 29 .

Tôi sững người, quay đầu lại anh.

Ánh mắt không còn giống thiếu niên 19 nữa.

Mà là ánh một con sói già toại nguyện.

Tôi đứng hình.

bối à, không ngờ đó từ miệng em nói ra lại dễ thương đến vậy.”

“Anh nhớ lại rồi?”

Phó Duật lắc đầu, xoa mái tóc rối tôi: “Ừ.”

“Nếu không nhớ lại, không biết em nắm nhiêu điểm yếu nữa.”

18
Sau khi khôi phục ký ức, Phó Duật vẫn như khi mất trí nhớ, mỗi ngày đều đưa đón tôi đi làm, nhắn tin thường xuyên.

bối, hôm nay bọn anh đi ăn nhau, báo cáo một tiếng nhé~】

bối, anh nghe thấy trong công ty có người nói sau lưng anh là sợ , bọn họ không hiểu thôi, sợ thì sao chứ, sợ hạnh phúc biết .】

Tôi đột nhiên nhớ tới một , liền lục lại đoạn video cũ trong điện thoại.

Là lúc Phó Duật mất trí nhớ, nói Trần Tục: “Cưới ? Chó cũng không cưới.”

Không do dự gì, tôi gửi thẳng đoạn video ấy cho anh.

Phó Duật im lặng.

【Phòng cháy, phòng trộm, phòng cả đám bạn chó má.】

【Lúc tôi mất trí, chẳng đứa nào thèm nhắc tôi cả.】

Tôi gửi một sticker “cạn ” qua.

Tối 9 , tôi và Tống Nhã dạo phố đến .

Xem lại tin nhắn, vẫn dừng ở dòng báo cáo lúc 7 là đang ăn tối Trần Tục.

Hai tiếng mà không có tin gì?

Tôi gõ một tin nhắn hết sức bình thường gửi qua:
chưa?】

Chưa đến vài giây sau, điện thoại reo lên – là một cuộc gọi.

“Chị dâu! Mau đến xem Duật ca đi, bọn em giữ không nổi nữa rồi, ảnh khóc y như ấm siêu tốc đang sôi, mà là loại gần m9 ấy!”

19
Tôi vội vàng đến chỗ bọn họ đang tụ tập.

Phó Duật dựa người bàn, lông mày nhíu chặt, vành mắt đỏ ửng, môi cũng đỏ rực.

“Phó Duật?”

Tôi gọi anh một tiếng.

Phó Duật khẽ cau mày, hàng mi dài khẽ rung.

“Sao anh uống nhiều vậy? Ban ngày vẫn còn bình thường mà?”

Từ sau khi tôi kết hôn, anh rất ít khi uống rượu, dù có xã giao cũng chỉ uống lấy lệ.

“Bọn em khuyên không nổi, không biết anh ấy gì, chẳng nói gì hết, cứ lẳng lặng uống đến say khướt.”

“Chị dâu, để bọn em giúp chị đưa Duật ca trước đi.”

Phó Duật nặng hơn tôi tưởng nhiều.

Mấy người tôi vất vả mãi đưa được anh , anh hơi tỉnh lại.

“Không cần vất vả ơi, anh tự đi rửa mặt được.”

Anh loạng choạng bước phòng tắm.

Nước văng ướt hết người.

Áo trên người anh cũng thấm nước hết rồi.

Tôi định giúp anh.

Anh lại đẩy tôi ra.

Cứ tiếp tục này sẽ cảm mất.

“Phó Duật, anh nổi điên gì vậy!”

Anh đột nhiên ôm chầm lấy tôi, khóc to nức nở:

“Em mắng anh!”

“Không yêu anh thì thôi, còn mắng anh!”

“Anh mất trí, em đòi ly hôn, thấy anh không nhớ gì là mặc kệ luôn!”

“Nếu không phải anh dai dẳng không buông, này anh bỏ rơi rồi!”

“Anh cố gắng đến vậy, điều em không thích anh đều sửa hết, vậy tại sao em vẫn không thể yêu anh một chút chứ!”

Cuối cùng tôi cũng hiểu.

“Vậy nên… anh uống say như vậy là vì nghĩ tôi không thích anh?”

“Phó Duật, hỏi lương tâm anh xem, nếu tôi không thích anh, sao tôi lại đồng ý kết hôn?”

“Vì anh trông cũng ổn, dáng cũng được, chăn gối cũng…”

Tôi lập tức bịt miệng anh lại: “Đủ rồi.”

Nói nữa là anh lột sạch hết mặt mũi tôi mất.

“Phó Duật, tôi thích anh. Không chỉ vì anh đẹp trai, dáng chuẩn, trên giường cũng… khụ, mà là vì chính con người anh. Tôi thích tất cả anh, dù anh có mất trí hay không, tôi vẫn thích. Tôi chưa nghĩ đến việc từ bỏ hay ly hôn.”

Phó Duật sững sờ tôi: “ không?”

Tôi nâng mặt anh, hôn nhẹ một : “.”

Ngay giây sau đó, bàn tay to Phó Duật giữ chặt sau gáy tôi, bất ngờ hôn mạnh xuống.

Lưng tôi dán chặt tường gạch lạnh băng.

Khoảng cách quá gần, tôi lập tức cảm nhận được thay đổi cơ thể anh.

Tôi liền nhớ tới mấy bài viết từng đọc – say rượu rất khó mà “lên” nổi.

Tôi ấn bụng dưới anh: “Anh lừa tôi?”

“Không có đâu, bối.”

Tay Phó Duật vẫn không ngừng: “Anh có say, nhưng chưa tới mức đó… vẫn xử lý được.”

20
phần buổi tối đó kết thúc nào…

Ừm.

Tôi anh bắt nói khiêu khích suốt cả đêm.

Bỗng dưng tôi lại thấy nhớ thời Phó Duật chỉ 19 , còn ngốc nghếch ngây thơ.

“Em nói này, nếu như ta gặp nhau từ năm 19 , thì sẽ nào nhỉ?”

“Em còn phải hỏi sao? Chính mắt em cũng thấy rồi đó, 19 thì chắc anh vẫn em dắt mũi như một con cún.”

“Chỉ là…”

“Cam tâm tình nguyện.”

(Kết thúc)

Tùy chỉnh
Danh sách chương