Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1-5:
Họa Tư Dận nắm lấy tay tôi, đeo đồng hồ lên cho tôi.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh, ánh mắt như bị bỏng mà vội dời đi chỗ khác.
Anh nhận ra điều đó.
Khẽ bật cười.
Trong mắt dường như có ánh trăng nhấp nháy lay động.
Giọng anh trầm thấp: “Xem ra em vẫn còn nhớ chiếc đồng hồ này.”
Đột nhiên, mặt đồng hồ mát lạnh được chú áp nhẹ lên má tôi – đang nóng bừng.
Tôi khẽ run người.
Vội lùi lại một bước.
Gọi chú: “Chú hai.”
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chú về món quà. Nhưng muộn rồi, chú mau về nghỉ ngơi đi ạ.”
Lông mi Họa Tư Dận khẽ cụp.
Khi ngẩng mắt lên lại, trong đáy mắt là màu đêm sâu thẳm, yên lặng mà nặng nề.
“Tri Chỉ, tôi là nghiêm túc.”
“Tôi đang cho em thời gian để từ từ thích ứng.”
“Chú hai…”
Tôi muốn ngắt lời anh.
Nhưng anh lại thuận theo câu nói đó: “Tôi đã không thể làm chú hai của em được nữa rồi. Là em, khi đó, đã gọi tên tôi.”
Một con thiêu thân lao vào đèn đường vàng vọt, va đập trong đêm vắng, phát ra tiếng rơi mơ hồ.
Thần kinh tôi cũng như bị kéo căng theo.
Mảnh ký ức từng bị tôi cố ý chôn giấu, dần hiện lên rõ ràng.
Cô gái đang quằn quại trong cơn đau, nước mắt lặng lẽ rơi, miệng cứ lặp đi lặp lại một cái tên.
Lời cầu cứu yếu ớt, đầy bất lực.
“Họa Tư Dận…”
12
Tôi thật sự hoàn toàn không nhớ gì sao?
Tôi chưa từng nghi ngờ người đàn ông đêm ấy là Họa Tư Dận ư?
Không phải vậy.
Đêm hôm đó, khi tôi lần theo bóng lưng quen thuộc ấy, trong tiềm thức tôi đã biết đó là chú.
Sau khi tỉnh dậy, tôi quả thực hoảng loạn và sợ hãi.
Tôi bỏ chạy như điên.
Lúc đó tôi không dám liên hệ người đàn ông trong phòng tắm với Họa Tư Dận.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi cố lục lại trí nhớ, từng chút một bóc tách.
Mơ hồ, nhưng càng nghĩ lại càng khiến tôi sợ hãi mà nhận ra: người đó, chính là Họa Tư Dận.
Tôi không dám xác nhận.
Sự cấm kỵ và xấu hổ khiến tôi lựa chọn trốn tránh, không dám đối diện.
Trong lòng tôi, Họa Tư Dận từng là người anh lớn thân thiết, rồi dần dần trở thành “chú hai” xa cách.
Tình cảm ấy luôn sạch sẽ, trong sáng.
Cho đến khi chuyện ngoài ý muốn bốn năm trước xảy ra.
Khi đó tôi hai mươi tuổi.
Họa Tư Dận hai mươi bảy.
Hoàn toàn là tình cờ.
Cũng có thể là định mệnh.
Chúng tôi gặp lại nhau trên một con phố nơi đất khách.
Lúc đó đã hai năm tôi chưa gặp chú.
Kỳ nghỉ đông của tôi bỗng biến thành một cuộc hội ngộ, rồi trở thành một cuộc trốn chạy căng thẳng.
Họa Tư Dận bị truy sát.
Còn tôi thì xui xẻo và đầy kịch tính bị cuốn vào.
Chú đưa tôi chạy trốn suốt hơn nửa tháng.
Chúng tôi từng trú ẩn trong rừng.
Ôm nhau sưởi ấm trong đêm đông dưới không độ.
Từng lẩn trong khu đèn đỏ.
Ngồi co trong căn phòng chật hẹp, bối rối nghe những âm thanh tình dục tràn ngập xung quanh.
Từng ẩn mình dưới khoang tàu.
Trong bóng tối không ánh sáng, hai người lấy lòng bàn tay vẽ ra bàn cờ tưởng tượng, cùng chơi cờ theo ký ức.
Tôi không biết mình bắt đầu có tình cảm khác lạ với anh từ khoảnh khắc nào.
Là khi tôi vô tình nhìn thấy thân thể tràn đầy hormone nam giới của anh, đường nét cơ bắp hoàn hảo không chút che đậy.
Là khi trong bóng tối, môi chúng tôi lỡ chạm nhau.
Hay là lúc anh đói bụng, vẫn cõng tôi – kẻ bị thương ở chân – đi bộ hàng giờ đồng hồ.
…
Tôi không nói rõ được.
Có lẽ mọi khoảnh khắc đó đan cài, nối tiếp nhau.
Tình cảm nảy sinh như cỏ dại, âm thầm lan khắp lòng tôi.
Tôi lo lắng, bất an, sợ bị phát hiện.
Bởi khi đó, cả tôi và Họa Tư Dận đều có người đính hôn.
Hơn nữa, tôi vẫn luôn gọi chú là “chú hai”.
Lẽ ra sau những tháng ngày cùng nhau vượt qua hoạn nạn, tình cảm giữa tôi và anh sẽ thêm phần thân thiết, bền chặt.
Nhưng sau khi an toàn trở về nước, tôi chủ động rút lui, giữ khoảng cách.
Một là vì trong lòng tôi không còn trong sạch, tôi muốn tránh điều tiếng.
Hai là vì tôi tận mắt thấy vị hôn thê của Họa Tư Dận – Tân Lạc – cùng đường đệ của chú chết đi.
Cuộc truy sát nhắm vào Họa Tư Dận có liên quan đến hai người họ.
Một vụ tai nạn xe hơi đã kết thúc sinh mạng họ.
Khi nhìn thấy thi thể của Tân Lạc, tôi đã hỏi anh: “Có liên quan đến chú không?”
Anh im lặng.
Cũng đồng nghĩa với thừa nhận.
Cả người tôi lập tức lạnh ngắt.
Anh trở nên xa lạ với tôi đến rợn người.