Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

13.

“Cha, cha, sao cha có thể cưới cô ta chứ?!” – Du Tư Viễn không nhịn được hét lên.

Thấy bộ mặt đắc thắng của tôi, hắn càng cáu, buông ra những lời cay nghiệt:

“Nhất định là cô ta cố tình! Cô ta cố ý quyến rũ cha! Hai người lệch nhau cả chục tuổi, làm sao sống với nhau được?!”

Tôi thừa nhận, ban đầu chọn Du Đường đúng là có chút muốn trả đũa – chỉ là một chút thôi.

Phần lớn là vì tôi là người Minh gia, không thể để Minh gia mất mặt trước bàn dân thiên hạ.

Với những người như chúng tôi, yêu đương chỉ là một món phụ kiện xa xỉ.

Tôi chọn Du Đường vì thân phận của anh ấy. Hơn nữa, nói thẳng ra thì anh ấy hơn Du Tư Viễn rất nhiều – từ ngoại hình, khí chất đến đầu óc.

Và quan trọng nhất, anh ấy nuông chiều tôi vô điều kiện.

“Tình yêu không tính toán bằng tuổi tác. Lệch mười tuổi thì đã sao?”

Tôi nhướng mày, rồi thản nhiên đặt một nụ hôn lên môi Du Đường ngay trước mặt Du Tư Viễn:

“Cậu nghĩ tôi cưới cha cậu chỉ để trả thù cậu? Cậu nghĩ mình đáng giá đến vậy à?”

Tôi quay sang nhìn hắn, mỉm cười nửa miệng:

“Nhanh lên, gọi mẹ đi. Nếu không, tôi bảo cha cậu đổi luôn đứa con trai khác.”

Tôi nói đùa nhưng giọng chẳng hề nhẹ nhàng.

Du Tư Viễn chỉ tay vào tôi, tức đến run người: “Cha! Cha để cô ta muốn làm gì thì làm à?!”

Du Đường ngẩng đầu, ánh mắt bình thản. Khi Du Tư Viễn tưởng rằng cuối cùng cha hắn sẽ ra mặt “dạy dỗ” tôi, thì Du Đường lại dịu dàng xoa đầu tôi:

“Ta quản được cô ấy chắc? Với lại, Dung Dung đã là vợ ta, cô ấy nói đúng. Con nên gọi một tiếng mẹ.”

Du Tư Viễn bị đánh gục hoàn toàn.

Làm đại thiếu gia bao nhiêu năm, chưa từng bị bẽ mặt như thế này. Hắn tức giận định bỏ đi.

Nhưng một bàn tay níu lại – là Lữ Y.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tủi thân của cô ta, bỗng dằn lòng: thôi, vì cuộc sống sau này với Y Y, nhịn vậy…

“…Mẹ.”

Hắn nghiến răng, lết ra một chữ.

Ố là la! Con trai tôi ngoan quá chừng! Hahaha!

Tôi cười không giấu nổi vẻ khoái chí.

Thấy tôi cười vui như thể đạp lên tự trọng của hắn, mặt Du Tư Viễn đen như đáy nồi.

“Đúng rồi, con trai, gọi mẹ xong thì lại đây. Mẹ có lì xì đặc biệt chuẩn bị cho con.”

Tôi chẳng thèm để ý đến mặt mày hắn, lôi từ túi xách ra một bao lì xì đỏ, dúi vào tay hắn.

Du Tư Viễn chẳng buồn nhận, thiếu gia như hắn đâu thiếu chút tiền đó. Nhưng Du Đường chỉ lạnh nhạt nói:

“Cầm đi. Không được ném.”

Du Tư Viễn nuốt cục tức vào bụng, răng nghiến đến mức muốn gãy luôn.

“…Cảm ơn… mẹ.”

“Không có chi, không có chi~” – Tôi lại cười, lần này khoe đủ mười cái răng.

14.

Xong vụ con trai, tới lượt đóa hoa  trắngnhỏ của hắn.

“Ồ, đây là con dâu tương lai của tôi sao?”

Tôi nhìn Lữ Y từ đầu đến chân. Dù đã thấy ảnh trước, nhưng tận mắt thấy ngoài đời thì… ừm, đúng là không được như kỳ vọng.

Gương mặt thì đúng kiểu búp bê: mắt to long lanh, da trắng muốt. Nhưng dáng thì thẳng đơ, trước sau như một.

Chắc để hợp với hình tượng “đóa hoa trắng nhỏ”, hôm nay cô ta lại mặc nguyên váy trắng, dáng vẻ mong manh như cành liễu trước gió.

Nhưng ngay từ lúc bước vào, ánh mắt cô ta đã không giấu nổi sự tham vọng – không phải hạng đơn giản.

Chỉ có mỗi Du Tư Viễn là u mê, tưởng cô ta thật lòng yêu mình.

“Con… con dì, con tên là Lữ Y.”

Giọng cô ta ngượng ngùng. Dĩ nhiên là ngượng, kêu người nhìn còn trẻ hơn mình là “mẹ” thì ai chẳng nghẹn?

“Ồ, Lữ Y à… cũng được, cũng được.”

Tôi chỉ nói thế rồi quay lại ngồi vào bàn ăn.

Giờ là lúc Du Đường lên sàn.

Anh lau miệng rồi hỏi:

“Con đến đây làm gì?”

Du Tư Viễn lập tức quên hết chuyện nhục nhã lúc nãy:

“Cha, sao tài khoản của con bị đóng băng? Cả mấy tài sản đứng tên con cũng vậy?”

Hắn nhớ lại – vừa xuống sân bay, định lái siêu xe về nhà thì… xe mất tiêu, đành ngồi taxi hôi rình về đến nơi.

“Con còn chưa hiểu à?” – Giọng Du Đường đổi hẳn, lạnh lùng nghiêm khắc.

“Con bỏ trốn ngay trước hôn lễ! Con có biết chuyện này ảnh hưởng thế nào đến Minh gia và Du gia không? Con gánh nổi hậu quả không?!”

Du Tư Viễn sợ xanh mặt. Hắn muốn quỳ xuống xin lỗi, nhưng nghĩ đến hình tượng trước mặt Lữ Y, hắn cố chịu.

“Con… con chỉ là không thích cô ta… yêu người khác thì có gì sai đâu!”

Tôi hừ nhẹ, mỉa mai:

“Cậu không thích tôi, được thôi. Nhưng tôi và cậu không phải mới gặp hôm qua. Đám cưới đã chuẩn bị xong, thiệp phát khắp nơi, cậu lại đợi đến đúng ngày cưới mới bỏ trốn, không báo cho ai biết. Cậu đang đạp nát mặt mũi Minh gia đấy!”

Việc hắn cưới tôi – tiểu thư duy nhất của Minh gia – là một cách xác lập địa vị thừa kế trong Du gia. Không có tôi, với năng lực đó, hắn đừng mơ được ngồi lên vị trí cao nhất trong gia tộc đầy nhân tài đó!

[ – .]

15.

Tôi vừa dứt lời, Du Đường quay sang hỏi hắn:

“Hiểu chưa?”

Du Tư Viễn ú ớ, cuối cùng không dám nói thêm gì.

Thực ra, hắn vốn dĩ chẳng thông minh.

Từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, làm gì cũng được tha thứ vì cái danh “đại thiếu gia Du gia”.

Thói quen đó khiến hắn chẳng biết suy nghĩ cho hậu quả, cứ thích là làm.

“Con, con biết sai rồi… sau này không dám nữa…”

“Con còn muốn có sau này?”

Ánh mắt Du Đường lạnh tanh.

Du Tư Viễn giật mình, vội vàng lắc đầu:

“Không, không có lần sau!”

“Con thật sự muốn ở bên cô ta?”

“Cô ta” dĩ nhiên là ám chỉ Lữ Y.

“Vâng, cha… con yêu cô ấy! Con không thể tưởng tượng nổi nếu không cưới được cô ấy thì phải sống thế nào nữa!”

Lữ Y cũng bẽn lẽn tiếp lời:

“Chú Du… con và Tư Viễn thật lòng yêu nhau… con thực sự rất yêu anh ấy.”

Ánh mắt ngượng ngùng, dáng vẻ khiêm nhường – nhưng tôi thừa biết trong lòng cô ta đang tính toán những gì.

Tôi là phụ nữ, tôi hiểu kiểu “mắt nai vô tội” kia mang hàm ý gì.

Nhưng tôi không định nhúng tay vào chuyện này – chưa phải lúc.

Du Đường đáp bằng giọng đều đều:

“Được thôi. Nếu con muốn cưới cô ta, thì phải từ bỏ thân phận người thừa kế Du gia. Tất cả những gì ta đã cho con – ta lấy lại. Ta không nuôi người vô dụng.”

Dù Lữ Y là ai đi nữa, người thừa kế Du gia không thể lấy một người phụ nữ tầm thường, trừ khi hắn có bản lĩnh bảo vệ cô ta như Du Đường.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Mà Du Tư Viễn thì vẫn còn ngây thơ, nông cạn, tất cả những gì hắn có đều là do người khác ban phát.

“Cha!” – Du Tư Viễn hét lên, sốc đến bật người.

Hắn chỉ muốn cưới người mình yêu thôi mà… sao lại phải trả cái giá lớn đến vậy?

16.

“Tư Viễn, em…”

Lời Du Đường vừa dứt, Lữ Y sững người.

Sao lại thành ra thế này!

Cô ta tiếp cận Du Tư Viễn, ra vẻ dịu dàng ngoan hiền cũng chỉ để leo lên làm thiếu phu nhân Du gia, sống cuộc đời xa hoa, tiền tiêu như nước.

Bây giờ mà Du Tư Viễn thật sự chịu đoạn tuyệt với Du gia, nhà không, xe không, của cải chẳng còn, vậy cô ta còn lấy hắn làm gì?

Chi bằng cứ để hắn ở lại Du gia, chỉ cần giữ được hắn trong tay, sau này muốn gì chẳng được?

Nhưng còn chưa kịp nói gì, Du Tư Viễn đã siết tay cô ta lại, ánh mắt thâm tình như đang diễn phim thần tượng:

“Y Y, em yên tâm, anh tuyệt đối không phụ lòng em.”

Ngay sau đó, hắn quay sang Du Đường, giọng đầy quả quyết:

“Được!”

“Con đồng ý! Từ nay con không còn là con trai của cha, cũng không còn là người thừa kế Du gia. Chỉ cần như vậy có thể cưới được Y Y, con chấp nhận!”

Không!

Lòng Lữ Y như bị d.a.o cứa, nhưng trên mặt vẫn phải cố tỏ ra cảm động:

“Tư Viễn, anh không cần phải làm vậy vì em. Anh là đại thiếu gia của Du gia, tương lai sáng rực…”

“Y Y, đừng khuyên nữa”, Du Tư Viễn cắt lời, giọng chắc như đinh đóng cột. “Anh biết mình đang làm gì. Anh đã hứa sẽ cưới em, thì nhất định sẽ cưới. Dù không còn Du gia, anh cũng sẽ dùng chính đôi tay này để cho em một cuộc sống tốt đẹp.”

Vẫn là dáng vẻ thâm tình đến mù quáng đó.

Tôi ngồi trên ghế xem hai người họ diễn, cười đến mức suýt không kìm được.

Lữ Y chắc đang tức đến phát điên khi phải đối mặt với một kẻ ngốc nghếch như vậy.

“Vậy thì không giữ lại nữa, hai người đi đi.”

Chưa kịp để Lữ Y níu kéo, Du Đường đã lạnh lùng ra lệnh.

“Đi thì đi!”

Tư Viễn nóng tính, lập tức kéo tay Lữ Y bỏ đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, tôi ôm bụng cười đến run người.

“Ái chà, ái chà, hahaha! Cười đau cả bụng!”

“Vui đến vậy sao?” Du Đường bất lực bước tới, dịu dàng xoa bụng tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy hào hứng:

“Đương nhiên là vui! Vừa rồi anh có thấy sắc mặt Du Tư Viễn đen như đáy nồi không?”

Tôi nắm lấy tay anh, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm:

“Anh thật sự bỏ được cậu ta sao? Dù sao nó cũng gọi anh là cha bao nhiêu năm rồi. Anh không thấy tiếc sao?”

“Không phải chỉ mình nó biết gọi anh là cha.”

Du Đường xoa đầu tôi, giọng nhẹ tênh: “Hơn nữa, nó sống vô trách nhiệm như vậy, sao gánh nổi cả Du gia?”

“Chuẩn! Phải cho cậu ta nếm mùi đời!” Tôi gật đầu tán thành.

Cái kiểu đại thiếu gia quen sống sung sướng, không chịu nghe ai nói trái ý, sao mà cáng đáng nổi cả tập đoàn Du thị?

Tùy chỉnh
Danh sách chương