Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Du Đường ra tay như sét đánh, vừa nghe Du Tư Viễn đồng ý, anh lập tức rút điện thoại, ra lệnh cho Du gia: từ nay không ai được phép giúp Du Tư Viễn, kẻ nào vi phạm – tự chịu hậu quả.
Cha mẹ ruột của Du Tư Viễn cũng chỉ biết lắc đầu, tiếc cho một khúc gỗ không thể đẽo thành hình.
Họ đã cố hết sức để gửi gắm hắn cho Du Đường, mong hắn có thể đổi đời, nhưng không ngờ chỉ vì một người phụ nữ mà đổ hết mọi thứ xuống sông xuống biển.
Nếu cô ta là người đàng hoàng thì còn đỡ, đằng này… lại còn từng có tiền án!
Vậy nên khi Du Tư Viễn gọi điện vay tiền, cha mẹ hắn lạnh lùng từ chối, dứt khoát không nương tay.
Thằng bé này đúng là cần bị dạy dỗ lại từ đầu.
Bị cha mẹ dập máy thẳng thừng, Du Tư Viễn còn chưa hết bàng hoàng thì đã bị Lữ Y kéo tay, lo lắng hỏi:
“Tư Viễn, sao rồi? Cha mẹ anh có chịu giúp không?”
“Không sao, anh còn bạn bè.”
Du Tư Viễn hùng hồn nói, sĩ diện trỗi dậy.
Hắn lần lượt gọi điện khắp danh bạ, cuối cùng cũng chỉ gom được hơn mười vạn.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng với hắn – người trước kia chỉ cần phất tay là tiêu hơn cả đống tiền – số đó chẳng đáng gì.
“Toàn là mấy đứa thấy sang bắt quàng, giờ hết tiền thì lộ mặt thật.”
Tức điên, hắn đập điện thoại xuống đất, vỡ nát ngay tại chỗ.
Du Tư Viễn vẫn cố gắng an ủi Lữ Y:
“Đừng lo, Y Y, anh sẽ không để em sống khổ. Mai anh sẽ đi tìm việc. Tự anh cũng có thể lo cho em cuộc sống đầy đủ, không thiếu cơm ăn áo mặc.”
Lữ Y cúi đầu im lặng, trong mắt thoáng hiện tia u ám.
Cơm ăn áo mặc?
Cô ta đâu chỉ muốn bấy nhiêu.
18.
Kệ Du Tư Viễn với cả ngàn chuyện rối như tơ vò.
Hiện tại, tôi đang cùng Du Đường vi vu tận Tam Á hưởng tuần trăng mật rồi nhé!
Nắng vàng, biển xanh, tui tới đây!
Ban đầu tôi hí hửng chuẩn bị hai bộ bikini, định ra biển dạo chơi một chút cho đúng vibe nghỉ dưỡng.
Ai ngờ vừa cầm lên khoe với Du Đường thì anh nhìn hai bộ đồ chỉ che được nửa người, nhíu mày:
“Em chắc muốn mặc mấy cái này ra ngoài đấy hả?”
Tôi nhướng mày phản pháo:
“Chứ sao, nhìn không được à? Em lựa kỹ lắm đó, thấy người ta mặc đầy mà.”
Du Đường không nói gì, giọng có vẻ là lạ, nhưng tôi vẫn vô tư lượn lờ múa tay cầm bikini làm màu.
“Vậy em thử mặc cho anh xem trước đi.”
“Ok luôn.”
Tôi đồng ý cái rụp, nhưng lúc thật sự mặc vào lại thấy hơi ngượng một tẹo.
Bộ bikini màu tím nhạt làm da tôi càng thêm trắng, trông gợi cảm mà không hề phản cảm. Tôi nhìn mình trong gương, không khỏi cười thầm:
Đẹp như này thì mặc gì chả xinh!
Chậc chậc, Du Đường đúng là có phúc ghê.
Tôi bước ra khỏi phòng, không ngoài dự đoán, ánh mắt anh dính chặt lấy tôi không rời.
“Tới giờ nhận xét rồi đó. Đẹp không?” Tôi xoay vòng đắc ý, “Đi ra biển chơi nào~”
Nhưng lúc tôi chuẩn bị mở cửa, tay đã bị giữ lại.
Du Đường kéo mạnh tôi vào lòng.
Anh cũng đã thay đồ bơi, thân trên trần trụi để lộ cơ n.g.ự.c và cơ bụng săn chắc, quyến rũ c.h.ế.t người.
Mặt tôi áp vào n.g.ự.c anh, ngay lập tức nóng bừng:
“Anh làm gì vậy hả!”
Du Đường ghé tai tôi, giọng trầm ấm đến nao lòng:
“Vợ anh đẹp thế này, hôm nay chắc không đi đâu hết. Để người khác nhìn thấy thì sao được.”
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai tôi, ánh mắt dịu dàng như sóng biển.
Tôi hơi nghiêng đầu, thì thầm đầy tinh nghịch:
“Vậy… anh định làm gì?”
Du Đường nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm như đại dương.
“Em nghĩ xem?”
19.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, nhìn vào gương thấy trên người đầy vết tích “yêu thương”.
“Du Đường! Đồ đàn ông nhỏ nhen!!!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi. Quyết rồi, về nhà cho ngủ sofa hai tuần… không, hai tháng!
Minh Dung này đâu phải dễ ăn hiếp!
Nhưng giờ thì đành ngậm ngùi gấp lại mấy bộ bikini, chuyển sang đồ kín đáo hơn.
Tôi không muốn cứ ngủ một giấc lại mất thêm một ngày trong kỳ trăng mật đâu nha.
Biển ở Tam Á đúng là đẹp ngỡ ngàng, trời xanh như ngọc, biển mênh m.ô.n.g nối dài vô tận.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Du Đường thì ngồi yên lặng trên ghế dài ngắm tôi chơi đùa, canh giờ gọi tôi lại bôi kem chống nắng, đút trái cây, rót nước trái cây.
[ – .]
Còn tôi? Chỉ việc nằm dài ra tận hưởng.
Đời này còn gì hơn thế nữa chứ!
———————
Còn Du Tư Viễn, với cái tật tiêu tiền như nước thì… thôi xong.
Dù có vay mượn bạn bè được hơn chục vạn, cộng thêm ít tiền tích góp cũng chỉ đủ sống tạm thời. Nhưng với cách tiêu xài của hắn, chưa đến một tháng mà số tiền ấy gần như bay màu.
Việc làm thì chưa tìm được.
Ngược lại, Lữ Y lại xin được công việc phục vụ, một tay gánh vác mọi chi tiêu trong nhà.
Cô ta vẫn mơ mộng nghĩ rằng Du gia chỉ đang thử lòng mình, vẫn kiên trì đóng vai gái ngoan trước mặt Du Tư Viễn.
Du Tư Viễn thì cảm động rối rít, hết lòng hết dạ với cô ta.
Còn mấy chục ngàn trong tay cũng dâng hết cho Lữ Y, lại được cô ta giới thiệu xin vào một xí nghiệp. Dù sao hắn cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, điều kiện vẫn còn “ngon”.
Nhưng cái bệnh ngạo mạn của Du Tư Viễn vẫn chưa bỏ được.
Vào làm chưa được mấy ngày đã đánh nhau với sếp.
Kết quả: bồi thường mấy vạn, rồi bị đuổi thẳng cổ.
20.
“Tư Viễn, anh phải kiềm chế lại một chút. Cứ thế này thì sau này biết sống sao?”
Lữ Y vừa tiếc đứt ruột mấy vạn vừa khéo léo khuyên can.
“Anh… anh đâu cố ý. Tên đó cứ suốt ngày sai vặt anh, còn bảo anh vô dụng nữa!”
Du Tư Viễn lí nhí như một đứa trẻ phạm lỗi.
Hắn bắt đầu nhận ra mình không còn là thiếu gia nhà giàu, không còn ai xem trọng hắn nữa.
Chỉ có Y Y là vẫn ở bên, hắn không thể để mất cô ta.
“Em biết anh không cố ý. Nhưng giờ không có tiền, không có chỗ dựa, thì chỉ còn cách nhẫn nhịn thôi.”
Nói rồi, Lữ Y kéo tay Du Tư Viễn đặt lên bụng mình:
“Em có thai rồi. Là con của anh, Tư Viễn à. Mình phải cho con một cuộc sống tốt nhất.”
“Thật… thật không?” Đôi mắt Du Tư Viễn sáng rực.
“Thật. Nên… anh tỉnh táo lại đi. Nếu không thể cho con một cuộc sống tốt, em thà không sinh nó còn hơn.”
Lữ Y cúi đầu, giọng nghẹn ngào.
“Hay là… anh thử xin cha mẹ giúp đỡ xem? Vì đứa bé này, chắc họ sẽ tha thứ cho anh thôi.”
“Y Y, em yên tâm. Anh sẽ cố hết sức để con mình được sống sung sướng.”
Ánh mắt Du Tư Viễn đầy quyết tâm.
Nhưng… hắn vẫn không chịu đến Du gia cầu xin.
Tự trọng và sĩ diện trong xương tủy không cho phép hắn quay đầu. Hắn đã nói với Du Đường rồi, hắn sẽ sống tốt bằng chính sức mình.
21.
Một tháng sau, tôi và Du Đường về nước.
Vừa gặp lại Du Tư Viễn, tôi suýt nữa thì giật b.ắ.n người.
Đây là thiếu gia kiêu ngạo từng không thèm cúi đầu kia sao?
Tóc tai rối bù, dính bụi bặm, quần áo nhăn nheo bẩn thỉu, nhìn chẳng khác gì anh thợ công trình.
Tay xách một hộp sữa với một hộp bánh ngọt.
“Cậu… làm gì vậy?”
Du Tư Viễn gãi đầu, ngượng ngùng hiếm thấy:
“Cô yên tâm, tôi không tới đòi tiền.”
Tôi nhíu mày:
“Vậy… tới làm gì?”
“Tôi chỉ muốn cảm ơn cô.”
Du Tư Viễn đặt đồ xuống đất, còn cố tình đứng xa xa như sợ làm bẩn tôi. Sau đó cúi người thật thấp.
Tôi vội lùi lại, không dám nhận:
“Cảm ơn tôi? Vì cái gì cơ?”
Cảm ơn tôi và Du Đường đã đuổi hắn ra đường trải đời à? Hắn không bị sốc tâm lý chứ?
“Thật đấy, cảm ơn cô. Nếu không có những lời cô nói, có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng bao giờ biết được niềm vui của hiện tại. Dù tôi không có tiền, nhưng tôi có Y Y. Mỗi ngày đều rất hạnh phúc.”
Nét mặt hắn chân thành, mắt ánh lên vẻ mãn nguyện.
Thì ra trong một tháng vừa qua, Du Tư Viễn đã thực sự thay đổi.
Vì Lữ Y mang thai nên hắn không nỡ để cô ấy đi làm.
Khi tiền cạn, hắn cắn răng xin việc mới.
Công ty tư nhân không chịu được. Làm phục vụ, rửa chén thì lương quá thấp.
Cuối cùng, hắn chọn đi… bốc vác.
Làm thật.
Mỗi ngày năm trăm. Trước kia một ly rượu đã ngót nghét một triệu, giờ thì vác cả đống gạch để kiếm từng đồng.
Nhưng chính quãng thời gian ấy khiến Du Tư Viễn hiểu được cuộc sống của người lao động là như thế nào.
Dù khổ, dù mệt, nhưng khi nhìn tiền lương chuyển vào tài khoản, khi về nhà thấy mâm cơm nóng hổi và nụ cười của Lữ Y, trong lòng lại ấm đến lạ.
Đó là… cảm giác của một mái nhà thật sự.