Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Cô ta cho rằng cuối có cơ hội được lên vị trí chính thất.
Hơn , khi xóa tin , Hứa Ngôn sẽ không biết rằng tôi đã ký xong thỏa thuận và nộp đơn kiện ly hôn. Đợi tòa tuyên, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ bị hủy bỏ.
Chờ đến lúc chúng tôi chính thức ly hôn, cô ta có giả vờ không biết chuyện gì, rồi nhân cơ hội đó chiếm chỗ.
Nhưng cô ta không biết rằng, cô ta không phải là người tiên khiêu khích tôi.
Tôi thậm chí còn quên mất người tiên gửi tin cho tôi là .
Có lẽ là học muội khoa của Hứa Ngôn thứ hai khi chúng tôi kết hôn.
Hoặc là cô thực tập sinh vào công ty.
Nhiều vô kể.
Nhưng khi đó, Hứa Ngôn chỉ mập mờ với họ, chưa có phát triển thực sự.
Cô thư ký này là người thành công nhất, mập mờ với Hứa Ngôn hơn nửa , lần này cuối đạt được ý nguyện, leo được lên giường của Hứa Ngôn.
Tôi nhìn những bài đăng cố ý đăng cho tôi thấy trên mạng, những món quà đắt tiền khoe khoang, chỉ thấy buồn cười.
Không biết cô ta có rằng, những thứ này, tôi hoàn toàn có kiện để thu hồi lại không.
Dĩ nhiên, tôi đã để luật sư chuẩn bị sẵn đơn kiện.
Từ người tiên cho đến cô thư ký hiện giờ, từng đồng mà Hứa Ngôn tiêu cho họ, tôi đều sẽ đòi lại.
Là chính họ tự tay dâng chứng cứ đến cho tôi.
Tôi không sao họ lại có ngạo mạn đến .
Tưởng rằng gửi cho tôi những thứ đó để khiêu khích, tôi sẽ tức giận? Tôi sẽ sụp đổ? Tôi sẽ ầm lên?
Tôi chỉ lặng lẽ giữ lại bằng chứng.
Rồi để những cô biết rõ người ta đã có vợ mà vẫn cố kẻ thứ ba, phải trả giá cho hành vi của .
Dĩ nhiên, người không kiềm chế được bản thân là đáng khinh nhất.
Những cô đó thích tiền của anh ta, người giàu, nhưng lại dùng sai cách.
Còn Hứa Ngôn, không giữ được lòng trung thành, phản bội hôn nhân, càng đáng chết hơn.
Ba mẹ tôi đã đợi sẵn ở nhà.
Thấy xe có mấy vali lớn, mẹ tôi ngạc nhiên :
“Nặc Nặc, con gì vậy? Sao mang theo nhiều hành lý này?”
“Mẹ à, con ly hôn với Hứa Ngôn rồi.”
Ba mẹ tôi sững sờ tại chỗ, tưởng tôi nói đùa.
“Nặc Nặc, con bị sao ? Sao lại ly hôn với Tiểu Ngôn?”
Mẹ tôi vừa nói vừa đưa tay sờ trán tôi.
“Vào rồi nói.” Tôi nắm tay mẹ, bước vào phòng khách, ba tôi bảo người hầu ra ngoài hết.
“Nặc Nặc, chuyện này là sao vậy?” Ba tôi lo lắng . biết tôi từ nhỏ đến lớn tuy hơi tiểu thư nhưng chưa giờ bốc đồng.
Tôi đặt xấp tài liệu in sẵn lên bàn trước mặt họ.
Hai người nghi hoặc ra xem, càng xem sắc mặt càng trầm xuống.
Khi nhìn thấy mấy tấm ảnh cuối , ba tôi giận dữ ném mạnh tài liệu xuống đất, chửi lớn: “Thằng nhãi thối này dám ngoại tình, coi trời bằng vung! Ta nhất định phải bắt lão Hứa cho con ta lời giải thích!”
Mẹ tôi kinh hãi không kém, nắm chặt tay tôi, nước không ngừng rơi: “Nặc Nặc, mẹ không biết con chịu nhiều ấm ức đến vậy. Nếu sớm biết Hứa Ngôn trở nên như này, mẹ nhất định không để con ở bên nó.”
Hứa Ngôn là người họ nhìn lớn lên từ nhỏ, tưởng rằng rõ nhất.
mà ngờ được, người từng yêu thương con họ nhiêu , khi cưới chưa lâu đã ở ngoài lăng nhăng, bây giờ còn để người ta đưa những thứ bẩn thỉu ấy đến trước mặt con họ.
“Sao con không nói sớm với mẹ, chịu đựng, khổ lắm phải không?”
Mẹ tôi đau lòng không thôi.
Ba tôi đứng bật dậy, đỏ hoe: “Bây giờ ta gọi cho thằng ranh đó ngay, cả lão Hứa , ta phải xem họ dạy con nào mà ra nông nỗi này!”
“Ba, đừng gọi vội.”
Tôi khuyên can, mẹ tôi tưởng tôi còn không nỡ rời Hứa Ngôn, vừa giận vừa lo: “Con ngốc, nó đối xử với con như vậy rồi mà còn bênh nó à?”
“Hứa Ngôn giờ nằm trên giường với cô thư ký của , không nghe máy đâu. Còn chú Hứa, để lát rồi nói.” Tôi bình thản đáp, như nói chuyện của khác.
“Nặc Nặc, con bị sốc đến lú rồi sao?”
“Mẹ, con thật sự không sao. Con chỉ đợi Hứa Ngôn về rồi nói với nhà họ Hứa.”
“Vài ngày tới con còn có chuyện khác cần xử lý. Ba mẹ, tin con đi, con sẽ không để chịu thiệt đâu.”
hồi khuyên nhủ, cuối ba mẹ tôi nguôi ngoai.
4
Khi Hứa Ngôn nhận được điện thoại cầu cứu từ những “hồng nhan tri kỷ” cũ, anh vừa cô thư ký xuống máy bay.
dây bên kia khóc lóc kể lể rất lâu.
Cúp máy, sắc mặt Hứa Ngôn tối sầm lại.
Lúc này anh nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh đi công tác lâu như vậy, mà Nặc Nặc chưa gọi lấy lần.
Không lạ, không lạ khi lần trước nghe giọng cô ấy lạnh nhạt như vậy.
Thì ra việc tặng quà cho những cô khác đã bị cô ấy biết.
Nặc Nặc từ nhỏ được hai nhà cưng chiều, sao chịu nổi ấm ức lớn như vậy?
Cô ấy yêu anh như , chắc chắn là tức giận lắm.
Hứa Ngôn càng nghĩ càng bực. Những người đó nhận biết quà cáp từ anh, vậy mà giữ không nổi bí mật nhỏ như , khiến mọi chuyện đến tai Nặc Nặc.
Còn dám gọi nhờ giúp đỡ? Thật nực cười!
Hứa Ngôn vội vàng gọi cho Phó Nặc, nhưng không liên lạc được.
Cô thư ký thấy sắc mặt anh u ám, liền nũng nịu: “Tổng giám đốc Hứa, có chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi đã nói rồi, khi về nước, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì. Cô nên chú ý cách nói chuyện.” Giọng anh lạnh băng.
Cô thư ký cúi ấm ức.
Hứa Ngôn giờ chẳng còn tâm trạng thương hoa tiếc ngọc, bước lên xe, bảo tài xế lái về nhà, mặc kệ cô thư ký đuổi theo .
Phó Nặc thậm chí đã chặn số của anh.
Hứa Ngôn bất lực cười khẽ, cô nhỏ này từ bé đã có tính chiếm hữu, không ngờ rồi vẫn còn giận dỗi kiểu này, khiến anh như được trở lại tuổi thiếu niên.
Ngày xưa chỉ cần anh nói chuyện với con khác vài câu, Nặc Nặc đã phụng phịu mặt, không vui.
Anh phải dỗ mãi chịu cười lại.
“Tiên sinh, không có quyền ra vào, không vào được.”
Tài xế dừng xe trước biệt thự, lúng túng nói.
Không sao, cổng vốn tự động , hôm nay lại trục trặc.
“Nặc Nặc giận dỗi thôi, không sao, tôi xuống đây.”
Hứa Ngôn mỉm cười càng tươi, cô nhỏ này còn bày trò đóng cổng không cho vào nhà cơ.
Anh xuống xe, thử khóa vân tay, thất bại.
Nhập mật khẩu, vẫn thất bại.
Anh bất đắc dĩ, hướng vào gọi: “Nặc Nặc ngoan, anh về rồi, nghe anh giải thích đã.”
biệt thự vang lên tiếng bước chân.
Quả nhiên, Nặc Nặc của anh vẫn như xưa, chưa giờ thật sự nỡ giận anh. Mỗi lần tức giận, chỉ cần anh dỗ vài câu là sẽ chạy ra cửa.
Nụ cười của Hứa Ngôn cứng đờ khi nhìn thấy người cửa.
Đó là ?
Sao lại có lạ nhà ?
Là người giúp việc sao?
Người mặc đồ ở nhà, ló ra :
“Anh tìm vậy?”
“Anh là ?” Hứa Ngôn sầm mặt chất vấn.
Người bị đến ngơ ngác: “Là anh phá khóa nhà tôi, còn hét toáng lên, mà lại tôi là ?”
“Nhà anh?” Hứa Ngôn lạnh giọng cười.
“Đây là nhà tôi! Nặc Nặc đâu? Có phải cô ấy nhờ anh đóng kịch không? cửa, tôi không nói với anh.”
Người bật cười, chỉ vào cổng rồi chỉ vào căn biệt thự lưng: “Tôi không quen anh, chẳng anh nói gì. Nhưng tôi đoán anh tìm chủ cũ của căn biệt thự này. Tôi không biết họ dọn đi đâu, căn này tôi đã mua ba ngày trước, thủ tục hoàn toàn hợp pháp.”
“Không nào! Đây là nhà tân hôn của tôi và Nặc Nặc, sao có bán cho anh được!”
Hứa Ngôn không tin, ban quản lý khu nhà nghe ồn ào đến, họ biết anh, đành ngượng ngùng giải thích rằng chủ sở hữu hiện tại đúng là người này.
Nhưng Hứa Ngôn vẫn không tin, cuối người nể mặt ban quản lý, cửa cho anh vào xem.
biệt thự, chẳng còn thứ gì thuộc về anh và Nặc Nặc.
Hứa Ngôn nhìn căn phòng trống rỗng — tranh treo tường biến mất, rèm cửa, thảm trải sàn, tất cả đều không còn.
Người liếc nhìn anh, cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, căn nhà này bán cho tôi rồi.”
Nặc Nặc sao có nỡ bán căn nhà tân hôn của họ?
Có lẽ lần này anh thật sự đã khiến cô tổn thương đến tận đáy lòng.
Hứa Ngôn hồn bay phách lạc rời đi.
5
Khi Hứa Ngôn tìm đến nhà, tôi vừa gọi điện xong với luật sư.
Mẹ tôi nghe quản gia nói Hứa Ngôn đến, giận đến mức ra đuổi thẳng.
“Cho anh ta vào đi mẹ, mẹ đừng nóng.” Tôi nói.
Hứa Ngôn vào, chào mẹ tôi, nhưng bà không thèm đáp.
Anh cười gượng, ngồi xuống trước mặt tôi.
Giọng vẫn dịu dàng đầy tình cảm: “Anh đến muộn rồi, khiến Nặc Nặc của anh phải buồn rồi.”
Tôi cúi không nói.
Hứa Ngôn tiếp tục giải thích: “Nặc Nặc, anh với họ không có gì đâu. Những món quà đó là phần thưởng dự án của công ty, do trợ lý gửi nhầm từ tài khoản riêng của anh.”
“Lúc đó sợ em lầm nên anh không nói.”
Hứa Ngôn đã chuẩn bị sẵn lời biện minh.
Dù sao, tôi — tiểu thư được nuông chiều — biết gì về chuyện vận hành công ty phức tạp?
Hơn , tôi lại yêu anh sâu sắc như vậy.
Anh quen tôi hơn hai mươi , quá tôi.
Chỉ cần anh nhận lỗi nhanh, tôi sẽ tha thứ.
nay đều là như .
Nhưng tôi chỉ nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng :
“Phong cảnh Vân Thành đẹp lắm phải không?”
Sắc mặt Hứa Ngôn lập tức biến đổi.
“Anh có biết không, trên người anh bây giờ vẫn còn mùi nước hoa của cô thư ký đó.”
Hứa Ngôn vội vàng phân trần: “Là vô tình dính thôi, Nặc Nặc, em đừng lầm.”
“Anh có biết không, em đã gọi cho anh rất nhiều lần, còn tin .”
“Nhưng anh chưa từng đáp lại em.”
Tôi nói, nước lập tức lăn dài, trông vừa yếu đuối vừa đau lòng.
— Biểu cảm này tôi đã luyện trước gương rất lâu, góc độ này nhìn trông là đáng thương nhất.
“Nặc Nặc, đừng khóc, anh có giải thích mà.”
Hứa Ngôn cuống lên, đưa tay định lau nước cho tôi, bị tôi tránh đi.
Tôi cầm điện thoại, ra từng tin tôi đã lưu kỹ lưỡng suốt mấy nay — những tin khiêu khích từ các “hồng nhan tri kỷ” của anh — cho anh xem từng cái .
Ngay từ tin tiên, sắc mặt Hứa Ngôn đã trắng bệch.
Cho đến những tin của cô thư ký.
Từ khi họ bắt mập mờ nửa trước, đến những bức ảnh mờ ám đây.
Sắc mặt anh đã trắng như tờ giấy.
Những bức ảnh, tin ấy khiến lời biện hộ của anh trở nên trơ trẽn và giả dối đến mức buồn cười.
“Nặc Nặc, anh…”
Hai tay anh run rẩy, định chạm vào tôi, lại bị tôi né tránh.
“Tất cả đều là giả, đều là giả hết!”
Hứa Ngôn giãy giụa tuyệt vọng.
Tôi chỉ im lặng rơi nước .
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Không được! Anh không ly hôn, mãi mãi không ly hôn!”
Hứa Ngôn bật thốt lên.
Anh quỳ gối trước tôi, thề thốt: “Nặc Nặc, hôm đó anh uống say, anh thật sự không biết… Nặc Nặc, anh không em tổn thương đâu, đừng ly hôn với anh.”
Anh vẫn ngụy biện, vẫn nói dối.
Nhưng tôi hài lòng — vì chính điều đó cho tôi thêm thời gian để xử lý tài sản.
“Nặc Nặc, đừng ly hôn, anh xin em, này anh sẽ không giờ khiến em buồn .”
Hứa Ngôn cầu xin suốt hồi, tôi tỏ ra mềm lòng, nghẹn ngào nói: “Anh đi đi, em không nhìn thấy anh , để em yên tĩnh chút.”
Hứa Ngôn không chịu đi, bị mẹ tôi gọi người đuổi ra ngoài.
Anh vừa đi, tôi lập tức lau khô nước , ngồi chờ luật sư đến.