Ta và khuê mật cùng xuyên vào cổ đại, vừa nhập cung đã bị ban cho danh phận phi tần không được sủng ái.
Cả hai chịu không nổi cảnh thanh đăng cổ phật, bèn chia nhau đi tìm cảm giác mới lạ.
Khuê mật dây dưa với một vị thị vệ mang đao tuấn tú, còn ta thì trêu chọc một tiểu thái giám da trắng, tính tình ngượng ngùng.
Ngày bị Thái hậu bắt gặp, yếm đào của khuê mật còn treo lủng lẳng bên hông kẻ si tình kia, ánh mắt mơ màng mê loạn.
“Tiêu… Tiêu tướng quân?”
Thái hậu kinh hãi, lùi liền mấy bước, lại va ngay vào ta và tiểu thái giám áo quần xốc xếch.
“Hoàng… Hoàng thượng?”
Ta chết trân tại chỗ, trơ mắt nhìn vị tiểu thái giám thường ngày e thẹn kia nâng cằm ta lên, môi khẽ nhếch thành nụ cười như có như không:
“Sao không tiếp tục nữa, Quý phi nương nương?”