Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7.

“Trời đất ơi, Ngọc Uyển Hy, ơi, ngầu quá đi mất! Lúc lại nghĩ đến việc quyền anh vậy? Mỗi động tác đều dứt khoát, đẹp cực kỳ luôn !”

Cố Dực vừa khỏi phòng tập đã không ngừng nói không ngớt, trong tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Tôi không nhịn được cúi , mím môi .

Nguyễn Kiều Nam đứng liền kéo Cố Dực , nghiến răng nghiến lợi:
“Cậu yên tĩnh chút đi, Uyển Hy chắc chắn mệt lắm .”

Lúc Cố Dực chịu yên, ngoan ngoãn đi bọn tôi về nhà.

may là có hai người bọn , nên dọc đường tôi không cảm thấy buồn chán chút nào.

người trầm tĩnh, người sôi nổi, vậy lại rất hợp nhau.

không khiến tôi thấy ngại ngùng, luôn chủ động bắt chuyện.

Đến cổng khu chung cư tôi còn suýt không nhận .

Uyển Hy, ở đâu vậy? Ngày nào đi tập quyền anh hả? Sau này mình đi chung nha? ngầu lắm! Cho em theo đi!”

Cố Dực đúng là kiểu người dễ thân thiết, buổi như đã quen lâu lắm .

Chắc thấy tôi hai lần đều đi mình nên chủ động rủ tôi gia nhập nhóm nhỏ của .

“Không, chỉ là mấy ngày đột nhiên muốn đi thôi.

Cuối tuần thì có đi để giữ phong độ, còn lại vẫn ưu tiên là chính.”

Tôi lắc , chỉ về phía khu bên :
, ở khu . Đương nhiên có thể đi , nếu hai cậu không ngại.”

“Ngại chứ, ai ngại được. Cậu nói đúng không, Kiều Nam?”

Cố Dực thúc cùi chỏ vào Nguyễn Kiều Nam.

Nguyễn Kiều Nam không thèm để ý đến cậu , quay sang nhìn tôi, dịu dàng nói:
không có ý kiến. Vậy kết liên lạc nhé, cho dễ liên lạc.”

Cố Dực thấy mình hình như đặc biệt khó chịu mình, nhưng lại không nghĩ lý do.

Đến khi Kiều Nam nhắc nhớ là chưa xin cách liên lạc, liền ghé lại nhìn tôi chờ đợi.

Tôi gật , lấy điện thoại kết cả hai người .

“Hẹn lại ngày mai nhé.” Tôi vẫy tay chào hai người .

“Hẹn lại.” Giọng Nguyễn Kiều Nam rất dịu dàng khi nhìn tôi.

Uyển Hy, mai lại nha!” Cố Dực đáp lại đầy phấn khích.

Tôi quay người bước về phía bên kia đường.

Không nhìn thấy cảnh Cố Dực định khoác tay lên vai Nguyễn Kiều Nam thì bị Kiều Nam lạnh lùng né tránh.

Cố Dực – người luôn cảm thấy thân của mình có rất khác – không nhịn được hỏi:
vậy? cậu khó chịu à? Có ý kiến ?”

Nguyễn Kiều Nam liếc xéo cậu ta cái:
“Cố Dực, rốt cuộc mỗi ngày cậu nói chuyện bao nhiêu cô gái thế? Không ai từng nói cậu là cậu có vấn đề à?”

có vấn đề á?” Cố Dực kinh ngạc chỉ vào mình:
có thể? 10/10 hai !”

Nguyễn Kiều Nam cạn lời, thở dài bước nhanh về phía trước.

“Này, cậu nói rõ xem nào! Nguyễn Kiều Nam!”

8.

Tôi không ngờ sẽ Cảnh ngay tại cổng khu chung cư.

Khi , tôi đang cúi mỉm nhớ lại những chuyện đầy trùng hợp và vui vẻ Nguyễn Kiều Nam và Cố Dực, thì chợt nghe có người gọi tên mình.

“Hy Hy.”

Tôi sững lại, không cần ngẩng biết là giọng của Cảnh .

Tôi thu lại nụ , ngẩng lên nhìn cậu – đang đứng dưới mái hiên nhỏ phòng bảo vệ, ánh dõi theo tôi.

giờ về? đợi mãi ở nhà không thấy cậu, nên xuống đây chờ.” – Cảnh bước lại gần, giọng đầy quan tâm.

Tôi ngại ngùng nhẹ:
“Chắc tại ở phòng tập quyền anh hơi lâu.”

Nghe xong lời giải thích, ánh Cảnh thoáng nét tổn thương:
“Vậy à? Hy Hy, bọn mình đã lên lớp 12 , nên tập trung hành.

Hay là sau này chỉ đi vào cuối tuần thôi, được không? Ngày mai mình lại nhau về nhé?”

Tôi hơi ngẩn người, siết chặt quai balo trong tay, lặng lẽ đi sóng vai cậu đến dưới lầu.

Mãi đến khi đến nơi, tôi mở lời:
“Thôi đi, hai lớp khác nhau, tan không giờ, cứ đợi nhau mãi phiền.

Cậu còn phải ôn thi nghiêm túc, không được xao lãng. không nên làm phiền cậu.”

Cảnh rõ ràng không ngờ tôi lại nói như vậy, vội vã đưa tay định giữ tôi lại:
lại thế? Không hề phiền hết. Hy Hy, cậu đang nói vậy? Từ trước đến giờ đâu phải vẫn luôn như thế ?”

Tôi lùi lại, tránh bàn tay cậu , ngẩng nhẹ:
“Cảnh , xin lỗi cậu nhé.”

Lời từ chối quá rõ ràng khiến Cảnh ngẩn người tại chỗ.

Cậu không hiểu vì tôi lại như vậy.

Rõ ràng khi nãy cậu còn thấy tôi hai nam sinh lạ mặt nói vui vẻ đi về – dù cậu là người thân từ nhỏ, là người lớn lên bên Hy Hy.

vậy lại nói dối để đi người khác về, điều khiến Cảnh thấy buồn.

Hai người cuối lặng lẽ lên lầu, mỗi người trở về nhà riêng, đến câu “tạm biệt” quen thuộc ở cửa quên mất để nói.

Tùy chỉnh
Danh sách chương