Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Đêm trước rời Hồng Kông, tôi hẹn bạn thân uống rượu.
“Thế hình cậu Thẩm Lương Châu sao ?”
Bạn tôi liếc tôi từ đến chân: “Tsk tsk tsk, nhìn mặt mày xuân sắc, da dẻ mịn màng bóng mượt thế kia là biết Thẩm Lương Châu chăm sóc cậu tốt cỡ nào .”
“ tớ vẫn không muốn làm lỡ dở người ta. Tớ không muốn nữa, không muốn kết hôn.”
“Hy Hy, sao cậu lại dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình?”
“Hơn nữa, chuyện còn không công bằng Thẩm Lương Châu.”
“Người ta hay ‘kẻ trước trồng cây, kẻ hưởng bóng’, tớ thấy câu đúng, không có lý người trước gây nghiệt, người phải chịu tội cả.”
“Phó Hàn Thanh đúng là không , Thẩm Lương Châu lại là kiểu ông đáng để gửi gắm.”
“ sao một Phó Hàn Thanh cậu lại mang thành kiến Thẩm Lương Châu?”
“Tớ không phải có thành kiến anh ấy… chỉ là tớ vẫn chưa vượt qua được cái bóng .”
“Không phải cậu chưa vượt qua, là cậu đã bị thằng khốn Phó Hàn Thanh PUA suốt bảy năm trời . Cậu cảm thấy mình không xứng đáng nhận được thật và hạnh phúc nữa.”
Nghe đến , tôi khựng lại.
Có thật là như không?
lo được lo mất, bao lần chia tái hợp kéo dài triền miên…
thiếu thốn an toàn đến mức nhạy cảm mọi thứ…
Nên tôi bắt nghi ngờ tất cả, nghi ngờ cả thế giới.
Tôi tự tin rằng bản thân không thể nào có được một toàn tâm toàn ý.
sao… sao tôi lại không thể có được chân thành?
Người phụ bạc cảm thì phải nuốt một vạn cây kim.
Còn người đã từng nghiêm túc, ông trời nhất định sẽ mở cho cô ấy một cánh cửa khác.
“Bảo bối à, cậu có biết mình tuyệt vời đến mức nào không?”
Bạn tôi ôm lấy tôi, nhẹ nhàng lắc lắc: “ xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh, hồi đại học đã có thể tự nuôi sống mình, còn dư sức nuôi thêm cả tớ. giỏi, tốt bụng, dịu dàng… Nếu tớ là ông, tớ sẽ chết phải cưới cậu!”
“Em xứng đáng được thương, Hy Hy, xứng đáng được một người ông tốt nhất trân trọng.”
“Chứ không phải bị lãng phí tuổi xuân một người như Phó Hàn Thanh.”
“Tin , bảo bối, anh ta nhất định sẽ hối hận. Cả quãng đời còn lại, anh ta sẽ mãi không thể tha thứ cho chính mình đã đánh mất em.”
“Bây giờ, lập tức gọi điện cho Thẩm Lương Châu.”
“Còn nữa, hủy vé máy bay . Đừng tưởng không biết em lại đang tính bỏ trốn.”
Tôi nhìn bạn thân, sống mũi cay cay, hốc mắt dần ươn ướt:
“ Diên Diên, xem, em và Thẩm Lương Châu… có thể sẽ đến bước đường không?”
“Sẽ không đâu.”
“ sao chắc như ?”
“ tin rằng một người ông có đủ tự chủ và nguyên tắc, một người thà thiếu chứ không chọn bừa, đã có được người con gái mình , anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức đánh mất cô ấy.”
“Em tưởng anh ta là Phó Hàn Thanh à? Con heo sao so sánh được?”
Tôi khẽ lắc . Đúng là anh ấy không phải Phó Hàn Thanh.
“ thì gọi cho anh ấy , bảo bối.”
“Em không tưởng tượng nổi đâu, anh ấy sẽ đến mức nào.”
16
Tôi đoán Thẩm Lương Châu sẽ .
không ngờ là một người ông gần ba mươi tuổi,
người đang điều hành cả một tập đoàn lớn, thành công trong nghiệp,
lại có thể sướng như một đứa trẻ nhận được cuộc gọi từ tôi.
Bạn thân tôi nhìn tôi, cười tít mắt: “Hy Hy, em thấy không?”
Tôi gật : “Hình như… thật rất .”
“Đấy, em , Thẩm Lương Châu còn hơn, chẳng phải quá ổn sao?”
đến đây, cô ấy bật cười không nhịn được: “ bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện Phó Hàn Thanh sống khổ sở thế nào là hạnh phúc phát điên luôn.”
“Chưa chắc, có anh ta đã có người mới bên cạnh .”
Tôi cười nhạt: “Diên Diên, tụi mình đừng nhắc đến anh ta nữa.”
Giây phút , tôi lại có thể câu một cách bình thản đến .
Giống như người , thật không còn liên quan đến mình nữa.
xe của Thẩm Lương Châu đến dưới lầu, tôi bước khỏi quán bar.
Anh đứng giữa làn gió đêm, dang tôi.
Tôi khựng lại, ngước mắt nhìn anh – phải công nhận, anh ấy đúng là rất đẹp trai.
Từng đường nét đều hợp gu tôi đến hoàn hảo.
ông có thể cùng lúc thích rất nhiều người phụ nữ, chưa chia đã có người mới.
“Chuyển tiếp không gián đoạn” dường như chẳng còn là chuyện đáng trách nữa.
thì tôi – chia – bắt lại một mối quan hệ, chẳng có sai cả.
Tôi bước về phía anh, anh sải bước về phía tôi.
Giữa dòng người qua lại, tôi và Thẩm Lương Châu hôn nhau như chẳng có ai quanh mình.
Trái tim anh đập thình thịch.
Tôi chạm vào gáy anh, nóng ran cả .
“Thẩm Lương Châu, anh bị sốt à?”
Trán anh tựa vào trán tôi, hơi thở gấp gáp, giọng trầm khàn: “Trần Hy, anh không hiểu sao nữa… cứ mỗi lần chạm vào em, anh lại như thế …”
Tôi bật cười khẽ, nhón chân hôn lên cằm anh: “… chắc là cần chạm thêm vài lần nữa mới quen được?”
Tai anh đỏ ửng, nóng hừng hực.
Anh nâng mặt tôi lên, ánh mắt rực cháy: “Trần Hy… bây giờ anh là của em?”
Tôi cố trêu anh: “Anh tự thấy anh là ?”
“Bạn giường hay là bạn trai?”
Anh hỏi xong thì lại không đợi tôi trả lời, liền vùi mặt vào cổ tôi, khẽ thì thầm:
“Thôi bỏ , em đừng trả lời nữa, bây giờ anh không muốn biết.”
Tôi nhẹ nhàng vòng ôm eo anh, kéo anh lại gần hơn:
“Thật không muốn biết sao? Bạn trai …”
17
Xe của Phó Hàn Thanh dừng lại ở một con hẻm nhỏ.
Anh xuống xe, bộ vào sâu bên trong con hẻm.
Ở có một ông thợ may già, tổ tiên từng làm trong Xưởng dệt Giang Nam nổi tiếng.
Hiện giờ tuổi đã cao, từ lâu đã không còn nhận đơn đặt may nữa.
Phó Hàn Thanh có đủ cách để mời được ông ấy.
Chiếc váy cưới bị Trần Hy cắt nát, nửa tháng trước anh đã đem đến nhờ ông sửa lại.
Hôm nay, hẳn là đã gần hoàn thành .
, anh nhớ lại câu mấy hôm trước của Chu Tử — đúng.
Con gái ai chẳng mong được khoác lên mình chiếc váy cưới, gả cho người mình .
Anh và Trần Hy bên nhau bảy năm, chưa từng nghĩ đến chuyện cầu hôn.
Anh càng không ngờ, Trần Hy lại từng có ý định cầu hôn anh.