Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Khi tôi vừa biến mất, gần như ngày nào cũng có cuộc gọi, có tin nhắn.

những lời chất vấn lạnh như đầu tiên:

“Doãn Thanh , tốt nhất cô quay về giải thích cho tôi.”

Đến sự mất kiên nhẫn xen lẫn lo lắng không rõ ràng:

“Cô ở đâu?”

cuối lặng kéo dài.

Tin nhắn cuối dừng lại vào mùa đông năm ấy.

“Doãn Thanh , đừng để tôi tìm được cô.”

Ngón tay tôi lơ lửng trên phím gọi đi.

Cứng đờ như hàng nghìn cân nặng.

Năm năm rồi.

cạnh anh ta… có lẽ đã sớm có người mới.

Là Tô Vãn?

Hay một tiểu thư danh giá nào khác?

Tôi xuất hiện như thế này, còn theo một đứa trẻ có quan hệ huyết thống với anh ta…

Liệu anh ta có tin không?

Anh ta sẽ làm gì?

Giành lấy An An?

Hay là… căn bản chẳng thèm để tâm?

Ý nghĩ thứ hai vừa lóe lên, tim tôi đã bị một bàn tay lạnh buốt siết chặt.

nhìn gương trắng bệch của An An trong , tôi không còn đường lui.

Tôi hít sâu một hơi, nhấn vào dãy số .

Trong ống nghe lên tiếng “tút… tút…” đơn điệu.

Mỗi một tiếng, như gõ thẳng vào tim tôi.

Rất lâu.

Lâu đến mức tôi nghĩ anh ta sẽ không nghe máy, tay vừa định cúp xuống thì—

Cuộc gọi được kết nối.

Đầu dây kia không có bất kỳ âm thanh nào.

Một mảnh lặng chết chóc.

Chỉ có tiếng điện nhiễu rất khẽ, một giác áp bức vô hình, lạnh lẽo, xuyên qua ống nghe tràn sang phía tôi.

Cổ họng tôi căng cứng, khô khốc đến khó chịu.

Những ngón tay nắm chặt điện thoại đến mức các khớp trắng bệch.

“… Diệc Châu.”

Tôi nghe thấy giọng mình lên, khàn đặc đến lạ.

Đầu kia, vẫn lặng.

Sự lặng ấy như làn thủy triều giá, gần như nhấn chìm tôi.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc này — anh ta ngồi trong văn rộng lớn, nhìn xuống thành phố, gương , ánh mắt lạnh như .

“Là tôi…”

Tôi khó nhọc bổ sung.

“Doãn Thanh .”

Cuối , anh ta cũng mở miệng.

Giọng trầm thấp, không theo bất kỳ xúc nào, lạnh như kim loại tôi luyện trong .

“Cuối cô cũng chịu xuất hiện rồi?”

Mỗi một chữ, như mảnh sắc nhọn, nện thẳng vào tim tôi.

Tôi hít mạnh một hơi, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, dùng cơn đau để ép mình tỉnh táo.

“Tôi… có việc muốn cầu xin anh.”

“Cầu xin?”

Anh ta dường như khẽ cười nhạt một tiếng.

“Biến mất năm năm, vừa xuất hiện đã nói ‘cầu xin’? Doãn Thanh , cô thấy mình có tư cách gì để tôi đồng ý?”

Sự lạnh lùng của anh ta giống như một con dao cùn, cứ thế qua lại cắt vào những sợi thần kinh căng cứng của tôi.

tôi không còn lựa chọn nào khác.

“Con trai tôi… An An, nó rồi. Rất nặng.”

Tôi nhắm mắt, nói ra ngữ nặng nề ấy.

“Bạch cầu. Cần tiền để ghép tủy… rất nhiều tiền.”

Đầu dây kia, đột ngột rơi vào một khoảng lặng chết chóc.

Đến hơi thở cũng không nghe thấy.

Thời gian như bị đóng .

Mùi thuốc sát trùng trong lang nồng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Qua rất lâu.

Lâu đến mức tôi tưởng tín hiệu đã bị ngắt.

Giọng Diệc Châu mới lên lần nữa.

Lạnh hơn trước, theo giác giông bão tích tụ.

“Con trai cô?”

“Là… con trai tôi.”

“Hừ.”

Một tiếng cười ngắn, lạnh lẽo, không che giấu chút giễu cợt nào, kèm theo là… một tia tức giận sắc bén.

“Doãn Thanh , bản lĩnh của cô không nhỏ nhỉ. Rời khỏi tôi năm năm, đến con trai cũng có rồi? Giờ lại dẫn theo đứa con hoang của người khác, quay về tìm tôi — kẻ kim chủ cũ — xin tiền? Ai cho cô ?”

Hai chữ “con hoang”, như mũi kim tẩm độc, đâm thẳng vào tai tôi.

Máu trong người tôi ầm ầm dồn lên đầu, rồi giây sau rút sạch.

Toàn thân tôi lạnh buốt, rẩy không kiểm soát được.

Diệc Châu!”

Tôi gần như hét lên, giọng vì phẫn nộ uất ức mà vỡ ra, chói tai.

“Anh đúng là đồ khốn! An An là con trai của anh! Là con của anh!”

Tôi gào lên câu , như thể trút hết sức lực còn sót lại trong cơ thể.

Tựa lưng vào bức tường lạnh toát, tôi trượt người ngồi phịch xuống sàn, thở dốc từng hơi như cá mắc cạn.

Nước mắt tuôn ra không kịp kìm lại, rơi lã chã từng giọt.

Đầu dây kia, lặng đến đáng sợ.

Thậm chí tiếng điện nhiễu cũng biến mất.

Chỉ còn lại một sự yên lặng tuyệt đối, đủ để khiến người ta phát điên.

Vài giây trôi qua, hoặc có lẽ là lâu hơn thế.

Giọng của Diệc Châu rốt cuộc cũng lên.

Từng chữ như dội ra kẽ răng, cuộn trào trong cơn giận dữ bị dồn nén đến cực điểm:

“Địa chỉ.”

“…Gì cơ?” Tôi ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng.

“Địa chỉ viện! BÂY GIỜ!”

Anh ta gần như gào lên, tiếng rít xuyên qua ống nghe như bão giông trút xuống đầu tôi.

“Doãn Thanh , cô dám rời đi nửa bước thử xem! Cô dám!”

Cuộc gọi bị dập mạnh.

Tiếng tút tút lên chói tai, như đâm vào màng nhĩ.

Tôi ngồi , cứng đờ như tượng đá, điện thoại vẫn nắm chặt trong tay.

Tim tôi đập như muốn nổ tung, lồng ngực bị nén đến nghẹt thở.

Sợ hãi.

Phẫn uất.

… một tia hy vọng mỏng manh đến mức gần như vô lý, len lỏi trong mớ xúc hỗn loạn.

Anh ta… đã tin chưa?

Anh ta… sẽ thật sự đến sao?

Mà nếu đến rồi, sẽ như thế nào?

Tôi không biết.

Chỉ biết rằng — đã không thể quay đầu.

Không rõ đã ngồi bao lâu.

Đèn lang viện dường như cũng tối đi vài phần.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập lên cuối lang.

Nhanh. Mạnh. Trầm.

Từng bước như giẫm thẳng lên tim tôi.

Tôi ngẩng đầu.

Ánh sáng cửa sổ ở cuối lang rọi vào — ngược sáng, tôi vẫn nhận ra dáng ấy lập tức.

Một người đàn ông lớn, sải bước đến gần như chạy.

Áo vest đen mở tung, cà vạt xộc xệch, mái tóc thường ngày luôn chỉnh tề nay cũng hơi rối.

Diệc Châu.

Anh đến rồi.

theo một cơn giông bão.

Diệc Châu.

Năm năm không gặp, khí chất trên người anh ta giờ đây lại càng lạnh lẽo áp lực hơn gấp bội.

Ngũ quan sắc sảo hằn lên vẻ lạnh lùng cứng rắn, đường viền quai hàm siết chặt đến mức căng như dao khắc.

Anh ta bước rất nhanh.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ mất chưa đến một giây để khóa chặt tôi co người nơi góc lang.

Vài bước đã trước tôi.

lớn của anh bao trùm xuống.

theo mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, pha lẫn hương vị gió bụi của một người vội vã chạy xuyên đêm mà đến.

Anh , trên nhìn xuống tôi.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia cuộn trào vô vàn xúc phức tạp mãnh liệt — kinh ngạc, giận dữ, khó tin, dò xét… có lẽ, còn lẩn khuất một tia hoảng loạn mà chính anh cũng chưa kịp nhận ra.

Tôi theo phản xạ muốn dậy, đôi chân mềm nhũn, không tài nào gượng nổi.

Anh đột ngột khụy gối xuống, cúi người về phía tôi.

Động tác có phần thô bạo.

Ngón tay lạnh buốt lên nhè nhẹ, bất ngờ nắm chặt lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh nhìn như muốn nuốt trọn lấy linh hồn người khác.

Khoảng cách quá gần.

Tôi nhìn thấy rõ từng tia máu đỏ trong mắt anh, đôi môi mím chặt đến trắng bệch.

“Doãn Thanh .”

Giọng anh khàn khàn, như giấy nhám cào qua cổ họng.

“Cô tốt nhất là đừng lừa tôi. Bằng không…”

Anh không nói tiếp.

lời chưa thốt ra ấy, còn đáng sợ hơn bất cứ đòn trừng phạt nào.

Ánh mắt anh như lưỡi dao, lướt qua từng đường nét trên tôi.

Cuối , dừng lại nơi đáy mắt — nơi không còn chút bình tĩnh nào để che giấu nữa.

“Đứa bé ở đâu?”

Anh hỏi.

Giọng điệu căng cứng như dây đàn sắp đứt.

Tôi đau đến mức tái đi, không thể vùng khỏi tay anh.

Chỉ có thể đưa tay, chỉ về phía căn phía sau.

Anh lập tức buông cằm tôi ra, bật dậy.

Không hề liếc tôi thêm một , sải bước về phía cửa .

Cửa bị đẩy ra mạnh mẽ, gió thốc qua theo mùi thuốc sát trùng lạnh buốt.

Tôi vịn tường, gắng gượng dậy, loạng choạng bước theo sau.

Trong , yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

An An vẫn còn ngủ mê.

Cơ thể nhỏ bé lọt thỏm trong chăn trắng, yếu ớt đến xót xa.

Khuôn tái nhợt phủ một lớp mỏng ánh sáng lạnh.

Hàng mi dài cong vút, cụp xuống như cánh bướm khép lại.

Vì sốt , môi con khô khốc, lộ ra vết nứt mỏng.

Diệc Châu giường.

anh lớn, sừng sững như pho tượng không hồn.

Lưng hơi khom xuống, đầu cúi thấp, ánh mắt chăm chú nhìn đứa trẻ ngủ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Anh không nói.

Không cử động.

Chỉ nhìn.

Ánh mắt anh dừng lại trên trán An An, lướt đến đôi lông mày, rồi tới đôi mắt khép kín, sống mũi nhỏ, môi mím nhẹ.

Từng chút, từng nét.

Cứ thế, lập lại một vòng nữa.

Lại một lần nữa.

căn chìm trong tĩnh lặng.

Chỉ có tiếng máy theo dõi sinh hiệu phát ra từng tiếng tít nhỏ, nghe càng thêm rợn người.

Tôi dựa vào khung cửa, nhìn lưng cứng đờ của anh, đến hơi thở cũng cố nén lại.

Không rõ bao lâu đã trôi qua.

Vai anh khẽ lên một — rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.

Rồi anh chậm rãi, rất chậm rãi, vươn tay ra.

tay từng thống lĩnh thương trường, từng nắm trong tay thiên hạ, giờ phút này lại rẩy, cứng nhắc như chẳng biết nên đặt vào đâu.

Ngón tay khẽ khàng…

Rất khẽ…

Tùy chỉnh
Danh sách chương