Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi nhìn vành tai anh đỏ bừng, trong lòng cơn giận tan đi phân nửa:

“Anh làm sao biết em ở đó?”

“Lâm Vi Vi đăng trạng thái, quên tắt định vị.”

Anh trả lời có chút mơ hồ: “Đúng lúc bên đó có nhiệm vụ.”

Tôi nhướng mày: “Thế là anh thấy trạng thái trước, rồi mới sắp xếp nhiệm vụ phải không?”

Anh không nói nữa, vành tai càng đỏ hơn.

Khuya lắc khuya lơ tôi mới được “thả ra”.

Ngồi vào xe, anh đưa cho tôi một ly trà sữa nóng:

“Vừa mua, còn ấm.”

“Không phải lần trước anh cấm em uống đồ ngọt sao?”

Tôi còn nhớ rõ lúc ấy anh nói: “Bác sĩ phải làm gương.”

“Trường hợp đặc biệt.” Anh khởi động xe, giọng trầm: “Răng khôn đỡ chưa?”

“Tạ ơn anh, bị anh hù một trận nên không thấy đau nữa.”

Tôi hút một ngụm, lén nhìn gương mặt nghiêng của anh, thấp giọng:

“Cố Nghiễn Châu, anh đang ghen đúng không?”

Anh khựng tay, vô lăng suýt lệch: “Nói bậy gì đó.”

“Thế sao thẩm vấn em lâu vậy? Còn hỏi Chu Diễn là ai… anh rõ ràng ghen rồi.”

Tôi cố tình chọc, nghiêng người lại gần anh.

Anh đột nhiên đạp phanh, xe dừng gấp.

Ánh đèn đường chiếu vào qua cửa kính, rọi lên gương mặt anh.

Ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi:

“Đúng, anh ghen.”

Tim tôi lập tức loạn nhịp.

“Anh nhìn thấy hắn cười với em, nhìn thấy em mặc váy đỏ cùng người khác chơi trò… anh liền khó chịu.”

Giọng anh khàn khàn, thấp trầm:

“Tô Thanh Nhan, em là vợ anh.”

6

Lúc về đến nhà, trời đã gần sáng.

Tôi mệt đến nỗi ngã xuống sofa, còn Cố Nghiễn Châu vào bếp nấu mì.

Tiếng xoong nồi loảng xoảng, tôi ló đầu nhìn thì thấy anh ngẩn người nhìn nồi, mì đã nát thành hồ.

“Để em nấu cho.” Tôi bật cười, đẩy anh ra:

“Cảnh sát đại nhân bắt tội phạm thì giỏi, nấu cơm thì thôi đi.”

Anh không cãi, chỉ dựa khung cửa lẳng lặng nhìn tôi.

Ánh sáng bình minh từ cửa sổ hắt vào, nhu hòa xóa nhạt góc cạnh lạnh lùng trên gương mặt anh.

Tôi chợt nhận ra quầng thâm dưới mắt anh thật nặng, cằm còn lún phún râu.

“Bao lâu rồi chưa ngủ tử tế vậy?” Tôi hỏi.

“Ba ngày.”

Giọng anh khàn đục: “Tên lừa đảo kia, bám nửa tháng mới tóm được.”

Mì nấu xong, anh ăn ngấu nghiến.

Tôi nhìn hai má anh phồng lên như chú chó đói, không nhịn được cười.

“Cười cái gì?” Anh ngẩng đầu nhìn.

“Không có gì.” Tôi gắp thêm quả trứng tráng bỏ vào bát anh:

“Ăn từ tốn thôi, không ai tranh của anh cả.”

Cơm xong, anh đi tắm, tôi dọn chén đũa.

Nước chảy trong phòng tắm, đầu tôi bất giác nhớ lại cơ bắp rắn chắc trên bắp chân anh lần trước bị trật, mặt liền nóng lên.

Anh bước ra, chỉ quấn khăn tắm ngang hông, từng giọt nước theo đường cơ thể chảy xuống. Tôi vội cúi đầu, vành tai nóng bừng.

“Ờm… em sang phòng khách ngủ.”

Từ lúc cưới, chúng tôi luôn ngủ riêng, anh bảo sợ nhiệm vụ nửa đêm làm phiền tôi.

“Đừng.”

Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, bàn tay nóng rực như lửa, khăn tắm hơi xộc xệch.

“Vào phòng ngủ chính.”

Tôi không dám ngẩng đầu, tim đập dồn dập, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

7

Nằm trên giường, giữa tôi và anh còn cách một khoảng đủ để thêm một người nữa.

Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng thở của anh, xen lẫn nhịp tim mình “thình thịch”.

“Tô Thanh Nhan.” Anh bỗng lên tiếng.

“Ừm?”

“Xin lỗi.”

Giọng anh trầm thấp:

“Cưới rồi mà chưa từng bầu bạn tử tế với em.”

“Không sao, anh bận việc của anh.”

Tôi xoay người nhìn anh, dưới ánh trăng lờ mờ vẫn thấy rõ chân mày, đôi mắt của anh:

“Em biết anh vất vả.”

Anh chợt ghé sát, chóp mũi khẽ chạm trán tôi:

“Vậy tối qua… em thật sự giận sao?”

“Có hơi.”

Tôi thành thật:

“Anh chẳng thèm trả lời tin nhắn của em.”

“Ra nhiệm vụ thì không thể xem điện thoại.” Anh giải thích,

“Nhưng hễ thấy được, anh nhất định sẽ trả lời.”

Hơi thở anh lướt qua mặt tôi, vương mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay khẽ chạm vào lớp râu lún phún trên cằm anh:

“Cứng, nhám tay.”

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên n.g.ự.c mình:

“Ở đây không nhám.”

Nơi tim đập dồn dập dưới lòng bàn tay khiến tôi hoảng loạn, muốn rút lại, nhưng anh giữ chặt hơn.

“Tô Thanh Nhan.”

Anh cúi xuống, hơi nóng phả nơi môi:

“Anh muốn hôn em.”

Không đợi tôi đáp, môi anh đã áp xuống.

Nụ hôn rất nhẹ, mang theo chút thăm dò, như cánh lông vũ gãi vào tim.

Tôi nhắm mắt, chậm rãi đáp lại. Cánh tay anh siết chặt, ôm tôi vào lòng.

Bầu không khí dần nóng lên thì — điện thoại anh đột ngột rung bần bật.

Anh khẽ chửi, buông tôi ra, giọng bất đắc dĩ khi nhận máy:

“Cái gì? Phát hiện th i th ể? Được, tôi đến ngay.”

Cúp máy, anh nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy:

“Thanh Nhan, anh…”

“Đi đi.” Tôi đẩy nhẹ anh,

“Nhớ cẩn thận.”

Anh nhanh chóng thay cảnh phục, trước khi đi còn cúi hôn trán tôi:

“Chờ anh về.”

Cánh cửa khép lại, tôi chạm lên đôi môi còn nóng hổi, bật cười.

Dù chưa đi xa hơn, nhưng so với mối tình “thanh khiết” trước kia, rõ ràng đã tiến thêm một bước lớn rồi.

8

Một đi là ba ngày.

Hết ca đêm trở về, tôi mở tủ lạnh thì thấy đầy ắp thực phẩm, còn có mảnh giấy nhỏ:

“Anh mua sườn cho em, nhớ hầm canh uống.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương