Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày thi đại học kết thúc, tôi đứng trước mặt cả lớp, ném cho Tạ Sơ Ngôn một xấp tiền.
“Tôi chơi đủ rồi. đây thôi.”
Anh khom lưng, nhặt từng tờ tiền rơi dưới đất.
Nói bằng khản đặc: “Được.”
Kỳ nghỉ hè kết thúc, Tạ Sơ Ngôn lên chuyến tàu Thanh Bắc.
Còn tôi bay ra nước ngoài, đầu quá trình trị dài đằng đẵng.
Nhiều năm sau trở nước, tôi nằm trên giường bệnh, tóc đã rụng sạch vì điều trị.
bận rộn chọn tóc giả, cửa phòng bệnh mở ra.
Tạ Sơ Ngôn mặc áo blouse trắng, bốn mắt nhìn nhau với tôi.
1
Khi Tạ Sơ Ngôn bước , tôi nằm sấp trên giường, mông còn hơi chổng lên.
Trong điện thoại vang tiếng livestream bán hàng:
“618 rồi, mau chốt đơn, đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha các chị em!”
cười hỏi:
“Cô , lại xem tóc giả đấy à?”
Cả phòng bệnh vốn ồn ào bỗng chốc yên lặng.
Một cô chỉ phía tôi:
“Giáo sư Tạ, đây là bệnh nhân mới nhập nhóm nghiên cứu, đã ký cam kết điều trị rồi.”
Khoảnh khắc Tạ Sơ Ngôn nhìn sang, đầu óc tôi trống rỗng, tim suýt ngừng đập.
Mười năm.
Người tôi tưởng cả đời này sẽ không gặp lại – bỗng xuất hiện, lại là điều trị chính tôi.
Còn gặp tôi ngay lúc… làm bài tập xả hơi.
Tôi bật dậy, kéo vội khẩu trang che mặt.
Không dám hé răng.
Dù không dám nhìn thẳng, tôi vẫn cảm được ánh mắt anh rơi trên người mình.
Lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.
Hoàn toàn khác với ánh mắt dịu dàng khi xưa, lúc tôi bị điểm kém, anh vừa bất đắc dĩ vừa thương xót nhìn tôi.
“Cô , đây là giáo sư Tạ, người phụ trách toàn bộ phác đồ điều trị cô.”
Tôi cúi đầu, khẽ gật.
Không nói được lời nào.
Thực tập sinh đứng cạnh ôm hồ sơ bệnh án, ngoan ngoãn đọc:
“ Nguyệt, nữ, 28 tuổi. Mười năm trước phát hiện hạch cổ sưng, chẩn đoán sơ bộ: u lympho không Hodgkin. Kiểm tra mô bệnh học cho thấy…”
“Phía sau không cần nói nữa.”
“A? Thầy quen bệnh nhân này à?”
Tim tôi nhảy lên tận cổ.
Giả vờ bận, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cảm giác rõ ràng ánh mắt anh dừng trên chiếc mũ len nhỏ hình sừng cừu tôi đội.
Một lát sau, anh bình thản:
“Không quen. Chỉ là hồ sơ đặc biệt, tôi xem qua trước.”
Màn hình tự động nhảy sang trang Taobao.
Thanh toán đầu đếm ngược.
Từng giây trôi qua, tôi nhìn chằm chằm quên cả bấm.
Thực tập sinh báo cáo xong, Tạ Sơ Ngôn chỉ thản nhiên nói:
“Tiếp tục điều trị hiện tại. Mai kiểm tra lại.”
Rồi anh chuyển sang giường bệnh nhân kế bên.
Cả buổi thăm khám kéo dài hai mươi phút.
Anh không liếc tôi thêm một lần.
Khi anh đi rồi, cổ tôi cứng đờ, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Tóc giả tôi để mắt sáng, giờ đã bị người khác mua mất.
Tôi bĩu môi.
Xui thật.
Nhưng thôi, ít ra Tạ Sơ Ngôn đã quên tôi.
Ngay cả khi nghe thực tập sinh đọc tên, anh vẫn không có chút phản ứng nào.
2
Lần đầu tôi quen Tạ Sơ Ngôn, quan hệ giữa hai đứa chẳng tốt đẹp gì.
Tôi cậy nhà có tiền, tùy hứng, học hành thì lẹt đẹt cuối lớp.
Giáo viên chủ nhiệm để “kiềm” tôi, bèn cho Tạ Sơ Ngôn ngồi cùng bàn.
Ban đầu anh rất ít nói, cả ngày chỉ cúi đầu làm đề thi.
Anh thông minh, tính tình tốt, ngoại hình lại sáng sủa.
Chỉ có một khuyết điểm — nghèo.
Còn tôi thì ngược lại: ngu, tính xấu, lười học.
Ngồi cạnh anh chẳng khác nào con tiểu thư ngốc kiêu căng.
Nhưng tôi được cái lanh lợi.
Khi các cô gái trong trường tặng hoa, viết thư tình cho anh, tôi lại tặng anh bộ đề “Năm năm thi – Ba năm luyện”.
Toàn bộ đề anh làm đều là tôi mua.
Chưa đầy một học kỳ, tôi đã thành công “” được anh.
Ngày tôi hôn anh, đúng sinh nhật anh.
Áo sơ mi trắng anh hơi xộc xệch, môi còn vương son tôi.
Anh khẽ cụp mắt:
“Có ý gì?”
Lần đầu tiên hôn con trai, tôi cũng ngớ người, lắp bắp:
“Anh còn không hiểu à… làm bạn trai tôi đi.”
Tai anh ửng đỏ, nhỏ gió:
“Được.”
Khi ấy thật đẹp.
một đứa chẳng thích học, tôi đầu ngồi yên nghe anh giảng bài mỗi ngày.
Một năm sau, điểm tổng tăng hơn trăm điểm.
Tính ra, đủ để cùng thi Bắc Kinh — không phải yêu xa.
không phải lần kiểm tra sức khỏe đó phát hiện ra bệnh…
Tôi nôn khan bên toilet.
Cả người lạnh toát, mồ hôi chảy ròng.
Bạn thân vỗ lưng tôi, lo lắng:
“Cứ này không được . Phản ứng quá, để tôi gọi .”
Tôi giữ tay cô ấy lại:
“Không cần. Tôi quen rồi.”
Năm đó, 27 lần trị, tôi nước ngoài một mình, chẳng phải cũng sống qua được sao.
Giờ bệnh tái phát, chưa còn phải chịu bao lâu.
lần nào cũng gọi , chắc người ta ngán tôi mất.
Bạn tôi bực:
“Tạ Sơ Ngôn chẳng phải điều trị chính à? Tôi đi tìm anh ấy, anh ấy nhất định cách.”
Tôi vội ôm chân cô:
“Chị ơi, làm ơn yên đi. Nên thấy may là anh ta chưa ra tôi. ra, chắc anh ta kê cho tôi trăm đợt trị luôn đó.”
“Ai nói em phải làm trăm đợt trị?”
nói lạnh nhạt vang lên sau lưng.
Cả người tôi cứng đờ, không dám quay lại.
Bạn thân thở phào:
“Giáo sư Tạ, Nguyệt không khỏe…”
“Phản ứng bình thường sau trị. chịu không nổi thì…”
Phía sau anh còn nói gì đó, tôi nghe không rõ.
Chỉ trong đầu toàn vang một câu:
Lời vừa rồi… anh ta nghe thấy hết rồi sao?
3
Buổi tối, tới tiêm thuốc chống nôn.
Vừa làm vừa hỏi:
“Cô quen giáo sư Tạ à?”
Tôi mệt mỏi nằm dài, “Không, sao hỏi vậy?”
“Giáo sư Tạ bình thường chẳng quản mấy việc nhỏ . Lần này còn đích thân dặn chính tiêm thuốc chống nôn cho cô.”
Tôi nhìn mình trong gương.
Gầy, mặt xám, chẳng còn bóng dáng mười năm trước.
Không thể nào…
Tạ Sơ Ngôn trí nhớ tốt thật, nhưng không thể nhớ tôi được .
…Hay là anh vẫn chưa quên?
Tên “ Nguyệt” treo lủng lẳng đầu giường.
Tôi tự lừa mình thôi — anh sao có thể không ra?
Bạn thân chen :
“Giáo sư Tạ năm nay hai mươi tám à? Trẻ vậy đã làm giáo sư rồi sao?”
“Ừ, đúng đó. Anh ấy học suốt cử nhân tiến , mới hai mươi sáu, hai mươi bảy đã tốt nghiệp rồi. Lý lịch hiếm lắm, người thường không sánh nổi.”
Thấy bạn tôi có vẻ quan tâm, cười:
“Muốn theo đuổi giáo sư Tạ à? Khỏi. Người ta có người yêu rồi.”
Bạn tôi nhướng mày nhìn tôi.
cười nói thêm:
“Là con gái viện đó, du học , nghe nói sắp cưới rồi.”
Nụ cười bạn tôi khựng lại.
Tôi kéo áo bệnh nhân, giả vờ nghịch mấy sợi chỉ thừa.
Khi rời đi, cô bạn khẽ nói:
“Xin lỗi, Nguyệt…”
Tôi bật cười:
“Có gì xin lỗi.”
“Tôi hai mươi tám rồi, phải mười tám.”
Mộng đẹp mấy “nam thần lạnh lùng yêu tôi” ấy — tôi đã tỉnh mười năm trước.
4
hôm đó, tôi không gặp lại Tạ Sơ Ngôn.
Chỉ nghe người trong viện nói anh bận hội nghị, hoặc làm nghiên cứu phòng thí nghiệm.
Mỗi tuần chỉ ghé kiểm tra một lần.
Trong thời gian nghỉ giữa các đợt trị, bệnh nhân được ra viện.
Nên khi xuất viện, tôi vẫn chưa gặp lại anh.
Trên đường , tôi được cuộc gọi lớp cấp ba.
“ Nguyệt! Cậu còn Bắc Kinh không? Điều trị nào rồi?”
Bên kia ồn ào náo nhiệt, uỷ viên học tập chen :
“Cậu bị bệnh sao không nói cho tụi mình ? lớp không nhắc, bọn tớ còn chẳng hay.”
Tôi cười:
“Không muốn làm phiền mọi người thôi.”
“Đừng nói . này đi, cậu ? Ngày mai bọn tớ qua thăm.”
Tôi không nỡ chối, đành gửi địa chỉ.
Nhà tôi vì chạy chữa tán gia bại sản.
Nhờ bạn thân giúp đỡ, tôi thuê được căn hộ nhỏ thủ đô.
Tầng một, hướng Nam có sân, khỏe lại có thể trồng hoa, nuôi chó.
Bạn học đa phần quê, người khắp nơi, nên chỉ vài người tới thăm.
Năm, sáu người, tay xách nách mang đồ .
“Ban đầu tính lẩu, nhưng trời nóng quá, thôi xào vài món nha.”
Tôi đội mũ len dày, cười:
“Không sao, có điều hòa . Tôi vẫn muốn lẩu.”
Cả nhóm cười nói rộn ràng, căn nhà bỗng ấm áp lạ thường.
Lớp vừa nhặt rau vừa hỏi:
“Cậu có liên lạc với Tạ Sơ Ngôn không?”
Tôi sững lại:
“Hả?”
“Cậu không à? Giờ anh ấy là chuyên gia huyết học đó, trị u lympho là số một. Hỏi thử anh ấy xem sao.”
“À… tôi…”
Tôi còn tìm cách né thì chuông cửa reo.
Lớp bỏ tạp dề đi mở cửa.
Vừa mở ra, tiếng reo vang khắp phòng:
“Tạ Sơ Ngôn! Cuối cùng cậu cũng rồi!”
“Giáo sư đại nhân, lâu quá không gặp!”
“ đi, Nguyệt muốn lẩu đấy, chuyên gia cậu nói xem, cô ấy có được không?”
Tôi chếc đứng.
Không khẩu trang, không trang điểm, trông ma bệnh, lại bị gặp thẳng mặt.
Không ngờ họ còn mời anh .
Tạ Sơ Ngôn nhìn tôi, bình thản nói:
“ lẩu thanh thôi.”
“Được được, nghe chuyên gia, không cay!”
Mọi người lại bận rộn.
Anh thay giày, đưa túi trái cây cho người trong bếp.
Lớp cười pha trò:
“Thôi , chuyện cũ rồi. Gặp lại cười cái là xong. Tạ Sơ Ngôn, cậu rộng lượng, đừng chấp Nguyệt nữa.”
“Nào, tới đây nhặt rau.”
Anh bị nhét cái rổ rau trong tay, bị đẩy ngồi xuống ghế sofa đối diện tôi.
Căn phòng chỉ còn hai người, tiếng điều hòa kêu “kạch” khô khốc.
Tôi tránh ánh mắt anh, vội mò khẩu trang sau lưng chuẩn bị đeo.
Anh bẻ gãy cọng rau muống, thản nhiên:
“Dù sao cũng ra rồi, còn che làm gì nữa?”