Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Bầu không khí trong phòng khách có chút gượng gạo.
Không.
Phải nói chính xác hơn, gượng gạo chỉ có tôi.
Tôi do dự chốc lát, lúng túng rút tay về, có phần buồn bã.
“ tưởng cậu không nhận ra , nên hôm ở bệnh viện mới không chào hỏi.”
“Không .”
“Sao cơ?”
“Chúng ta không thân, không chào.”
Tạ Sơ Ngôn cúi đầu, thành thạo nhặt rau muống, hoàn toàn không có ý định trò với tôi.
Tôi im lặng gật đầu, lóng ngóng đẩy cốc về phía anh.
“Cậu… uống chút đi.”
“Không khát, cảm ơn.”
Lạnh nhạt thật.
Anh chối thẳng thừng, tôi cũng không tiện tiếp tục làm phiền, đành ngồi im tại chỗ.
Ra sức hồi tưởng xem trong thời gian nằm viện có làm gì mất mặt không.
Lớp thò đầu ra bếp: “ Nguyệt, bếp hết giấy rồi, cậu lấy giúp một cuộn với.”
“À, được.”
Tôi vội vàng đứng dậy, lục tìm dưới ngăn tủ.
Mấy món đồ nội thất của chủ nhà có tuổi đời kha khá.
Chỉ kéo một cái ngăn, cái tủ rung bần bật.
Khung ảnh để ngửa trên nóc tủ, tì vào tường cũng chịu không nổi, phát ra vài tiếng cọt kẹt rồi nghiêng đổ xuống.
Khi tôi kịp phản ứng thì đã quá muộn, chỉ biết co người lại như con cút, ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Chuẩn bị tinh thần bị ảnh đập vào người.
Ngay giây , một bóng tối ập đến.
Tạ Sơ Ngôn đã chụp lấy khung ảnh sắp rơi.
Vì ngược sáng, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ cảm nhận được quanh người anh là một luồng khí lạnh, có vẻ như… không vui chút nào.
“Cảm ơn nhé.”
Tạ Sơ Ngôn không đáp lại.
Đến khi tôi chui ra khỏi khung ảnh, mới được mắt anh đang nhìn chằm chằm vào thứ gì…
Là bức ảnh tôi lén chụp Tạ Sơ Ngôn khi anh đang ngủ.
nắng mùa hè rọi qua kẽ lá, đổ xuống một bên gương mặt thanh tú của thiếu niên.
Anh ngủ say.
Đến khi tôi lén nắm tay anh cũng chẳng hay biết.
Giây phút này, tôi đang nghiêm túc cân nhắc khả năng giật lại tấm ảnh rồi nuốt luôn xong.
“ Nguyệt.”
“Á…?”
“Giải thích đi.”
Tôi do dự vài giây, theo bản năng đưa tay lên gãi đầu, lại gãi rụng một mớ tóc.
nhìn lạnh buốt của Tạ Sơ Ngôn, tôi cười gượng:
“ này… đâu phải tường kỷ niệm người yêu hả? Ha ha ha. Tôi chỉ là… lưu giữ chút kỷ niệm thôi …”
“Ồ, vậy à?”
Tạ Sơ Ngôn chỉ tay vào mấy bức ảnh chụp tôi với thân, giọng lạnh lùng nhưng đã có chút gợn sóng:
“Theo cách nói, vậy cũng yêu con gái?”
Tôi nuốt bọt, lắp bắp:
“Đ-đúng vậy… tôi, tôi yêu hết.”
mắt sắc bén của Tạ Sơ Ngôn như thiêu đốt tôi vậy.
Tôi dần dần cười không nổi nữa, mắt đảo quanh phòng, né tránh nhìn của anh.
“ Nguyệt, hai người…”
Lớp mở cửa bếp, định nói gì đó, nhưng vừa cảm nhận được bầu không khí lạ lùng căng thẳng thì lập tức im bặt.
Tạ Sơ Ngôn mặt không đổi sắc, đặt khung ảnh trở lại vị trí , rút khăn giấy lau tay, xách áo khoác lên rồi đi ra cửa.
“Ê, Tạ Sơ Ngôn, cậu đi đâu đấy?”
“Bệnh viện có việc, tôi đi .”
“Gì chứ, của Nguyệt chưa nói xong… Tạ Sơ Ngôn, ở lại ăn cơm đi.”
Tạ Sơ Ngôn đứng ở huyền quan, liếc nhìn tôi đang im lặng không nói một lời.
Như thể đang chờ đợi tôi lên tiếng điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc, anh vẫn thất vọng.
Tôi không nói gì .
Tạ Sơ Ngôn bật ra một tiếng cười khẽ khàng, đầy châm chọc:
“Tôi là một người yêu không được hoan nghênh, ở lại đây… có thiết không?”
“Cạch”
Cửa đóng lại.
Tạ Sơ Ngôn đi rồi.
6
Việc Tạ Sơ Ngôn rời đi khiến không khí trầm xuống đôi chút.
Nhưng nhanh, mùi lẩu thơm lừng của lớp đã làm dịu đi sự nặng nề ấy.
“Lớp đúng là giỏi thật, bao nhiêu năm rồi tay nghề vẫn không giảm chút nào.”
Lớp cười ha hả, cầm chén trà giơ lên với tôi:
“ Nguyệt, đừng để bụng, lão Tạ ấy … haiz, để hôm nào tôi kể nghe! Nó nể mặt lớp này lắm!”
Nói xong, các khác cũng lần lượt lên tiếng an ủi.
“Tôi gọi điện cậu ấy bên kia bận lắm, cậu ấy đã đến thì chứng tỏ có lòng rồi, chắc chắn sẽ giúp cậu.”
“Đúng đó, mau ăn lẩu đi!”
Thật ra tôi cũng không đến mức quá buồn.
Ngược lại, trong lòng có chút áy náy với Tạ Sơ Ngôn.
Bởi theo suy nghĩ của tôi, vốn dĩ giữa tôi và anh ấy không nên có quá nhiều liên hệ.
Tôi cũng không vì bệnh tật của phiền đến anh.
Mọi người vui vẻ ăn hết nồi lẩu.
Lớp bật video call trong nhóm lớp.
Người nhận không nhiều.
Nhưng nhóm nhanh chóng sôi nổi trở lại.
Tám đủ thứ, chớp mắt đã như quay về thời ôn thi đại học.
bọn hào hứng bàn luận về tương lai và ước mơ.
Hẹn nhau đi du lịch tốt nghiệp.
Hồi đó tôi và Tạ Sơ Ngôn ngồi cùng bàn.
Một tuần kỳ thi, cậu ấy văn phòng quay lại, tôi đang cầm bút tô tô vẽ vẽ trên một tấm bản đồ.
Cậu ấy hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Tôi giơ bản đồ lên phẩy phẩy mặt cậu ấy: “Nè, không nhận ra hả? Đây là bản đồ Kinh!”
Trên đó tôi dùng bút đỏ khoanh hai vòng tròn.
“Một cái là trường cậu, cái kia là trường tôi.”
Tôi lại dùng bút nối hai vòng tròn ấy bằng một đường thẳng.
“Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất — đây sẽ là khoảng cách của tụi này đó.”
Tạ Sơ Ngôn không nhịn được cười, “Cậu định thi vào Kinh à?”
“Ừ, cậu không vui sao?”
Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, xếp gọn tờ đề thi vào ngăn bàn.
Khẽ đáp: “Vui.”
Nhưng vận may không mỉm cười với tôi.
Chỉ vài ngày , tôi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe.
Phiếu xét nghiệm lộn xộn đến mức kinh khủng.
Mũi tên chỉ số bất thường bò kín trang giấy.
Bác sĩ khuyên bố mẹ tôi mau chóng đưa tôi lên Kinh để kiểm tra kỹ hơn.
Với tình trạng khi ấy, có lẽ tôi không cơ hội thi đại học nữa.
Tôi thử dò hỏi Tạ Sơ Ngôn:
“Này, nếu một ngày bị bệnh nặng, không thể đến Kinh được, cậu sẽ làm gì?”
Ngòi bút của Tạ Sơ Ngôn dừng lại, cau mày: “Cậu bị bệnh à?”
“Xí! Đừng nguyền rủa ! Cậu mới bị bệnh đó! Đây là bài trắc nghiệm mạng thôi ! Trả lời nghiêm túc vào!”
“ chắc là sẽ thi đậu trường y tốt nhất, đổi lại nguyện vọng cũng không sao.”
Một câu nói khiến lòng tôi rối bời.
Tôi bực dọc đẩy bài toán của sang bàn cậu ấy: “Được rồi được rồi, làm toán của cậu đi, đồ ngốc!”
Rõ ràng là người thích toán nhất, sao lại học y chứ.
Chiều hôm sắp thi xong, tôi bắt đầu chảy máu cam.
Máu dính lên bài thi, không biết có bị tính là làm bẩn bài không.
Nhưng lúc đó tôi chẳng quan tâm nữa.
Tối đó, tôi lập tức lên đường đến Kinh.
Đứng giữa phố phường sầm uất, tôi lòng nặng trĩu đến khóc.
Lời hẹn Kinh, lại là tôi đến một bước.
đó là chẩn đoán chính xác, trở về quê thu dọn hành lý.
Tôi ném một xấp tiền vào mặt Tạ Sơ Ngôn mặt bè.
mối tình này, tôi vội vàng đặt dấu chấm hết.
7
Lần nhập viện thứ hai, vẫn là khoa .
Chỉ có điều lần này bệnh nhân khác rồi.
Đứa bé lần đầu tháng đã mất.
khoa này được đẩy ra ngoài.
Lúc đó chưa đầy 5 tuổi.
Nghe tin, thân tôi đỏ hoe mắt, nhìn tôi đầy mắt.
tôi thì đang bực tranh cãi với bên bán hàng: “Nhìn tôi giống cướp ngân hàng lắm hả?”
“Chị ơi, em là công dân hợp pháp nha.”
Vừa dứt câu, cái tất da đầu bay đến phía trên.
“Tôi đặt mua mũ chị gửi tôi cái tất da đầu là sao???”
Tạ Sơ Ngôn bước vào đúng lúc tôi vừa nhận được tiền hoàn Taobao.
Tôi gần như chui tọt vào chăn như sét đánh, chỉ chừa cái mông lòi ra ngoài.
“ Nguyệt.”
Giọng Tạ Sơ Ngôn vẫn .
Tôi chổng mông lên, uể oải đáp: “ Nguyệt không có ở đây đâu, tôi là thân của ấy.”
thân bên cạnh: “…”
Tạ Sơ Ngôn vẫn vén chăn của tôi lên.
Tóc tôi rối như tổ quạ, nằm ngửa ngó lên anh ta như một con chó đất đang làm mờ ám.
Sắc mặt anh lạnh, môi mím chặt lại.
Bác sĩ nữ bên cạnh cười nói: “Sơ Ngôn vừa điều chỉnh lại phương án dùng thuốc của em, vốn định nói rõ với em, ai ngờ vừa vào phòng đã …”
Phía không nói cũng hiểu.
Các bệnh nhân trong phòng bị chọc cười.
Chỉ có Tạ Sơ Ngôn là không cười.
“Xem ra hiện tại em không nghe mấy này, tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”
“Đừng , giáo sư Tạ, anh nói đi, tôi nghe nghiêm túc đấy.”
Tôi vội vàng níu lấy vạt áo anh, nhiều năm điều trị bệnh khiến tôi đã quen với việc phải khép nép, nịnh nọt như thế.
mắt Tạ Sơ Ngôn rơi xuống đầu ngón tay tôi, môi khẽ mở, lông mày cau chặt.
Khoảnh khắc đó, tôi thoáng có cảm giác… như anh sắp khóc.
Chắc là tôi bệnh đến lú rồi.
Tạ Sơ Ngôn đứng bên giường, giọng không chút cảm xúc, nói suốt gần nửa tiếng.
Mỗi câu anh ngắt nhịp chuẩn, như sợ tôi không hiểu rõ.
Anh nói đổi sang một loại thuốc mới, hiệu quả khá tốt, nhưng tác dụng phụ cũng .
Tôi dựa lưng vào thành giường, cười nhẹ:
“Ha, tôi biết , thuốc thử nghiệm lâm sàng thôi, cũng có người tham gia chứ. Tôi không học đại học, chẳng đóng góp được gì xã hội, nếu cuối cùng thất bại, cũng chẳng có gì phải tiếc.”
“Tôi không coi mạng người là trò đùa, Nguyệt.”
Đôi môi Tạ Sơ Ngôn mím chặt, vẻ nghiêm túc ấy lại khiến tôi cảm yên tâm kỳ lạ.