Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Tôi không có phản ứng gì, tắt điện thoại.

Cũng phớt lờ toàn bộ tin nhắn của người khác gửi đến.

【Ôn Kiều, cô thật sự giỏi đấy!】
【Tôi đã nói rồi, một người phụ nữ máu lạnh như cô, vốn không xứng với tấm chân tình của Kinh Niên!】
【Trên đời sao lại có người độc ác như cô, Chu Kinh Niên thành ra thế này, mà cô một câu cũng không nói?!】

Không lâu sau, một bài viết bất ngờ làm mạng xã hội bùng nổ.

Là bài viết công kích tôi.

Nội dung chẳng có gì mới — đại loại nói rằng tôi bỏ rơi người yêu để theo đuổi tương lai, nhiều năm sau quay về thấy người yêu giàu có thì quay lại, nhưng cuối cùng lại ngoại tình khiến người yêu vì đau lòng mà bị tai nạn, dẫn đến liệt nửa người.

Trong bài còn đính kèm vô số ảnh và đoạn ghi âm hôm đó — giọng tôi lạnh lùng nói:
“Ngày mai em có chuyến bay, chắc không kịp rồi.”

Cư dân mạng nổ tung.

10

Chu Kinh Niên vốn rất điển trai, mà tấm ảnh anh ngồi trên xe lăn — vừa yếu ớt vừa tuấn tú — lại càng khiến dân mạng xúc động.

Cũng chính bức ảnh đó, đã châm ngòi cho làn sóng chỉ trích dữ dội nhất dành cho tôi.

Tài nữ Cảng Thành – Ôn Kiều:
Từ “bạch nguyệt quang” từng từ bỏ tình yêu mà rời đi,
đến “hồ ly tham tiền” rút cạn tình cũ rồi dứt áo ra đi đầy lạnh lùng.

Kéo xuống dưới, tràn ngập là những bức ảnh Chu Kinh Niên ngồi trên xe lăn, kèm dòng chữ:
“Chân tình bị đặt sai chỗ”,
còn tôi thì bị gán là “rắn độc giẫm lên máu và nước mắt của người khác để leo lên vị trí cao”.

“Đậu má, con nhỏ này ghê thật! Chu tổng thành ra như vậy mà nó vẫn làm ngơ?”

“Chắc chắn là con nhỏ này ngoại tình bị bắt quả tang! Không thì sao Chu tổng lại gặp tai nạn xe? Người tốt không được báo đáp!”

“‘Không kịp chuyến bay’ hả? Nói dễ nghe ghê. Chắc vội đi gặp tình mới!”

“Đề nghị phong sát! Loại đàn bà không có lương tâm như này mà cũng đòi làm nhà thiết kế à?”

Thậm chí có người còn đào lại ảnh thời đại học của tôi, photoshop ác ý rồi đính kèm dòng chữ:
“Toàn bộ quá trình hồ ly giăng bẫy đại gia.”

Tin nhắn riêng toàn là chửi rủa:
“Đồ rác rưởi”,
“Cút khỏi giới thiết kế đi!”

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, ngón tay không kìm được mà run lên.

Thì ra “lời đồn đáng sợ” không chỉ là hình dung.
Nó thật sự có thể hóa thành dao, lóc từng mảnh da thịt người ta ra.

Sáng 8 giờ, giám đốc nhân sự gọi cho tôi:
“Cô Ôn, chuyện trên mạng… cô cứ về nghỉ vài ngày trước đi, bên nhóm dự án tôi sẽ điều phối.”

Vừa cúp máy, điện thoại lại rung. Là tin nhắn của Chu Kinh Niên gửi qua WeChat.

Không phải xin lỗi, mà là một chuỗi điều kiện lạnh lùng:

“Kiều Kiều, quay về bên anh.
51% cổ phần của Tập đoàn Chu sẽ chuyển sang tên em.
Tất cả những gì trên mạng, anh sẽ xóa sạch trong vòng 24 giờ.
Em muốn gì, anh cũng sẽ cho.”

Tôi nhìn dòng chữ đó, bỗng bật cười.

Đúng là Chu Kinh Niên.
Vẫn là kiểu người quen dùng quyền lực và tiền bạc để đo lường tất cả — kể cả tình cảm.

Tôi còn chưa kịp cảm thấy đau, bên tai đã vang lên tiếng cười leng keng của Tống Khả Như:
“Ôn Kiều người ta là tài nữ đấy, sao đến miệng anh lại thành heo? Em thấy anh mới là heo ấy, heo ngốc!”

Trong tay tôi là những bằng chứng do thám tử riêng điều tra được,
còn có cả đoạn video giám sát ghi lại cảnh tôi từ chối cà phê do anh ta mang đến trong thời gian hợp tác,
và bản lưu trữ email tôi từ chối lời mời riêng của anh ta.

Tôi phân loại từng phần bằng chứng, thêm lời giải thích rõ ràng rồi đăng công khai
trên tài khoản chính thức của công ty và nền tảng cá nhân:

[Về tin đồn lan truyền trên mạng – Tôi cần làm rõ:]

Thứ nhất, bảy năm trước, Chu Kinh Niên có mối quan hệ mập mờ với Tống Khả Như, chưa từng xin lỗi tôi.

Thứ hai, trong toàn bộ quá trình hợp tác lần này, tôi luôn giữ khoảng cách, mọi bằng chứng từ chối đều có thể kiểm chứng.

Thứ ba, đúng là ngày xảy ra tai nạn tôi có chuyến bay rời khỏi Bắc Kinh, nhưng sự việc của Chu Kinh Niên không có bất kỳ liên hệ trực tiếp nào đến tôi.

Chuỗi chứng cứ rõ ràng như một nhát dao, khiến dư luận lập tức đảo chiều.

Mọi người bắt đầu chỉ trích Chu Kinh Niên vì quấy rối tôi, thậm chí khuyên tôi nên báo cảnh sát.

Trong lúc dư luận dậy sóng, giá cổ phiếu của công ty Chu Kinh Niên tụt dốc không phanh.
Lại thêm chuyện anh ta bị liệt nửa người, cả đời phải ngồi xe lăn,

Rất nhanh, anh ta bị hội đồng cổ đông gạch tên, bãi miễn khỏi chức vụ.

Đêm tôi nhận được tin, điện thoại liên tục hiện tin nhắn từ Chu Kinh Niên:

“Kiều Kiều, anh sai rồi… em đừng như vậy…”

“Những bài viết đó không phải do anh cho đăng! Là trợ lý tự ý làm đó…”

“Em quay lại được không? Anh thật sự biết lỗi rồi…”

Tôi nhìn những lời xin lỗi rối rắm kia, chẳng hề tin một chữ.

Chu Kinh Niên là kiểu người kiêu ngạo đến mức rất khó cúi đầu nhận sai.

Với anh ta, tình yêu chỉ có hai trạng thái: nếu không có được — thì phải hủy diệt.

Tôi lần nữa nhấn nút chặn.

Ngoài cửa sổ, đèn đêm Cảng Thành vẫn rực rỡ, thật đẹp.

Còn Chu Kinh Niên, sự không cam lòng của anh ta — cũng giống như chiếc xe lăn ấy —
đều nên ở lại trong thế giới của riêng anh ta, không còn liên quan gì đến tôi nữa.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương