Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6 7

Có hai cô y tá đi ngang qua, không để ý đến anh, vừa đi vừa trò chuyện:

“Con sốt hôm nay hình như đến đây mấy hôm trước rồi, nhớ không?”

“Nhớ chứ. Hôm đó rình rang lắm, viện trưởng còn đích thân ra đón nữa. Nhưng tôi nhớ chỉ bị xước nhẹ mà.”

biết được, trẻ con mà, cứ khóc là ầm cả lên.”

“Nhưng mà tôi nhớ lúc đó có một cô gái đi theo phía sau, bảo cô ta là người cố ý làm bị thương.”

“Tôi biết! Cô ấy xinh lắm. Vừa chửi xui xẻo, vừa nhắc gì đó đến chiếc Rolls-Royce, nói được mấy thì khóc, tôi còn đưa cho cô ấy tờ khăn giấy. Cô ấy cảm ơn tôi rất lễ phép, không giống người xấu chút nào.”

8.

. Người đó là tôi.

Tôi đồng ý ở lại lâu hơn, dự tiệc đính hôn của họ. Điều kiện là… Rolls-Royce. Hai chiếc.

Tôi nghèo quá rồi. Hai tháng bị Chu Nghiễn Đình lạnh nhạt, tôi đã nếm đủ mùi cay đắng.

Bị tát đó, thật ra lúc đó tôi đã làm lớn chuyện. Nhưng đến xe sang, tôi lại nhịn.

Huống hồ… tôi đúng là chẳng làm gì được họ.

Lúc này, Chu Nghiễn Đình đứng ở bên , đến đoạn đó thì bất giác bật cười. Nhưng kịp cười xong, anh đã cứng đờ người.

Bởi vì y tá còn lại tiếp lời:

“Nhớ ra rồi. Trước đó tôi từng gặp cô gái đó ở khám phụ sản đối diện. Hôm đó tôi đến đưa đồ, vô thấy cô ấy đang đi khám thai.”

Khó mà hình dung được vẻ mặt Chu Nghiễn Đình lúc ấy.

Môi anh hơi hé ra, sống lưng khom , tay siết hờ bên người, ánh mắt có phần trống rỗng, hoang mang.

Đúng lúc ấy, trong vang lên của Ôn Hề:

“Ba Chu ơi…”

Chu Nghiễn Đình lập bước vào.

Anh đứng giường, nhìn cô đang mê man vì sốt cao, đột nhiên cất :

“Hôm đó, thật sự là chị gái xinh đẹp đó cố đẩy con sao?”

Ôn Hề chỉ là một đứa trẻ, lại đang mệt mỏi.

ấp úng hồi lâu, cuối cùng không thể bịa tiếp, mếu máo nói:

“Con tự ngã mà…”

Tối hôm đó, Chu Nghiễn Đình đứng bên ngoài bệnh, nhìn chằm chằm sang phía sản phụ khoa đối diện — đứng như vậy suốt cả đêm.

Tôi đứng sau lưng anh, cũng đột nhiên nhớ ra…

Lúc chết, tôi vẫn đang mang thai.

Tôi chấp nhận rời đi dứt khoát như vậy, ngoài chuyện tôi ham tiền, còn vì tôi giữ lại đứa này.

Nếu để Chu Nghiễn Đình biết, anh chắc chắn sẽ không đồng ý.

Không vì tôi còn anh. Mà là vì… anh có gen tốt.

Tôi rất rõ ràng: với số tiền anh cho tôi, cộng thêm một đứa con, cuộc sống sau này của tôi sẽ thật tuyệt vời.

Khi trời vừa hửng sáng, anh gọi điện cho viện trưởng bệnh viện.

Lúc cúp máy, anh đã biết — tôi mang thai khi rời đi.

Anh cất điện thoại, tựa đầu vào tường, bật cười khe , đầy mỉa mai.

“Tống Tri Ý, em giỏi thật.”

9

Hai phút sau, tôi thấy anh nhập một dãy số rất quen thuộc — là số của tôi.

Nhưng không biết anh đang gì, mãi vẫn không gọi.

một lúc lâu sau, anh mới mở WeChat, tìm đến tài khoản của tôi, nhấn vào “thêm bạn bè”.

Tôi hơi khó hiểu. Anh đang định làm gì vậy? ép tôi phá thai à?

Ha… Không cần ép đâu.Tôi chết cả mẹ lẫn con rồi, sạch sẽ gọn gàng.

Chiều hôm đó, Ôn Hề xuất viện. Nhưng Chu Nghiễn Đình không ở trông con , cũng chẳng đến công ty. Mà là lái xe đến chỗ tôi từng sống.

Căn này là anh tặng tôi. Sau khi chia tay, anh cũng không nhắc lại, nên tôi tự giác bán đi.

Còn bán được giá cao, tôi mừng suốt mấy ngày.

Không ngờ giờ lại tận mắt thấy anh nhập mật mã, mở cánh cửa kia ra.

Hả?

Anh bước vào . Bố cục bên trong chẳng thay đổi gì, vẫn y nguyên như khi tôi rời đi.

Thì ra, người mua… là anh.

Thích căn này đến vậy sao? Tặng tôi xong lại bỏ tiền ra mua lại.

Đầu óc của người giàu… tôi thật sự không thể hiểu nổi.

Anh đi một vòng quanh , cuối cùng ngồi .

Lúc đó có người gọi điện cho anh, là trợ lý Trần:

“Chu tổng, lúc nãy tôi đã hẹn lịch chụp ảnh rồi, là vào ngày kia. Nếu bên anh không có vấn đề gì, tôi sẽ báo lại với cô Nguyễn.”

Chu Nghiễn Đình im lặng rất lâu. Không nói một lời.

Tôi cũng thấy hơi mệt, nên ngồi phía bên kia ghế sofa.

Bất ngờ, ánh mắt của Chu Nghiễn Đình chợt lệch đi, nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi sững người, suýt nữa tưởng anh nhìn thấy tôi rồi.

Nhưng không, anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, cuối cùng cũng mở miệng:

“Hủy đi.”

“Hả? Nhưng ngày kia em đã rồi, cả anh và cô Nguyễn đều rảnh mà. Vậy… để tuần sau nhé?”

Những ngày qua, tôi đã biết rồi. Ngày của họ là hai tháng nữa.

“Không, ý tôi là… ảnh , không chụp nữa.”

Tôi không hiểu nổi Chu Nghiễn Đình nữa rồi.

Nói xong, anh lại lên :

“Đặt cho tôi một vé máy bay, tối nay đi.”

Khi đó vang lên, Chu Nghiễn Đình như thể cuối cùng cũng đã thông suốt điều gì đó.

Anh ngả người ra sau, trong đáy mắt dường như còn có chút dịu dàng.

Anh nói:

“Anh đi tìm cô ấy.” “Cô ấy đi vội quá, còn rất nhiều điều chúng tôi kịp nói với nhau.”

“Em nói , liệu cô ấy có trách anh không? Vì lúc đó anh đã tuyệt đến mức ấy…”

Tôi sững người.

Người mà Chu Nghiễn Đình nói đến… là tôi sao?

Chu Nghiễn Đình thở dài, tay cầm điện thoại siết chặt lại.

trước đến nay, Chu Nghiễn Đình luôn là kiểu người lạnh lùng, hiếm khi thật lòng nói chuyện với . Những lời anh vừa nói ra, đối với anh mà nói, đúng là hiếm thấy.

Anh từng luôn rằng Nguyễn Tô mới là lớn nhất trong đời. Nhưng chỉ trong vài ngày gần đây, anh mới chợt nhận ra — có lẽ, tất cả chỉ là một loại chấp niệm mà thôi.

Anh không thể vì một mối dang dở thời niên thiếu, mà đánh mất Tri Ý và đứa con của mình.

10.

Tuy nhiên, ở đầu dây bên kia, trợ lý Trần lại không trả lời . Anh ta do dự, cuối cùng mới cất :

“Chu tổng…” “Vài ngày trước, cô Tống… đã qua đời rồi.” “Chuyến bay đó… bị rơi.”

Tôi lập tỉnh táo hẳn.

Ngón tay Chu Nghiễn Đình run lên một chút, sắc mặt lập tái nhợt.

Những thứ anh cố lờ đi suốt những ngày qua, giờ đây như từng cơn sóng dội thẳng vào mắt.

Khung trò chuyện mãi không được hồi đáp. Tin tai nạn vẫn nằm trên top hot search. Từng chi tiết một… từng đầu mối một…

Chỉ cần anh chịu để tâm một chút, chuyện này đã chẳng đến giờ mới biết.

Giọng trợ lý Trần lại vang lên bên kia đầu dây, thận trọng từng lời:

“Chu tổng?”

Giọng Chu Nghiễn Đình khàn khàn, “Bao giờ thì cậu biết chuyện này?”

sau khi tai nạn xảy ra…”

Anh ta ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “ là ngày anh dặn tôi… không cần báo cho anh bất cứ tin gì về cô Tống nữa.”

Tôi gật đầu. Đúng thật. Tôi có thể làm chứng cho Trần trợ lý.

Chu Nghiễn Đình là kiểu người cực kỳ cứng rắn, quyết định rồi thì chẳng được phép làm trái.

Một khi anh đã nói không cần biết gì thêm về tôi, thì trong mắt cấp dưới, tôi chẳng khác nào người vô hình.

Huống chi, trong lòng Trần trợ lý, tôi đối với Chu Nghiễn Đình chỉ là người ngoài — không đáng nhắc đến.

Anh biết rõ sau này, Chu tổng sẽ không còn nhớ đến tôi, mắc gì vì tôi mà đi đắc tội với tương lai “bà Chu tổng” như Nguyễn Tô?

Chu Nghiễn Đình im lặng, sắc mặt ngày càng nặng nề.

Tôi đứng bên anh, cũng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng anh giờ đang cực kỳ rối loạn.

Bất ngờ, anh bật dậy, đá mạnh một cú vào chiếc trà trước mặt.

Tôi nhói lòng một chút. Chiếc đó… là tôi đích thân chọn mua. Cũng không rẻ đâu.

Chu Nghiễn Đình đứng dậy, như chợt nhớ ra gì đó, anh lập mở chặn số điện thoại bị Nguyễn Tô kéo vào danh sách đen hôm trước.

Rồi gọi lại.

Ngón tay anh run, tay còn lại cũng không tự chủ được mà lấy một điếu thuốc hộp trên , châm lửa.

“Tống Tri Ý, cô ấy… chết rồi, đúng không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng đáp lại:

“Thưa ngài… xin chia buồn.”

11.

Sau khi cúp máy, Chu Nghiễn Đình ngồi yên một mình rất lâu rồi mới lái xe về .

Vừa bước vào cửa, anh chỉ hỏi một :

“Em biết trước rồi, đúng không?”

Nguyễn Tô đang đắp mặt nạ, vừa phim vừa ăn vặt, hỏi đó thì theo phản xạ đáp lại :

“Biết gì cơ?”

“Sao anh về muộn vậy? Cả buổi chiều Ôn Hề cứ hỏi anh đi đâu, mau lên lầu con đi.”

Chu Nghiễn Đình kéo khóe môi, bước đến trước mặt Nguyễn Tô. Ánh mắt anh lúc này lạnh lẽo đến lạ. Tôi bao giờ thấy anh như vậy. Huống chi là Nguyễn Tô.

Cô ta lùi lại một bước, giọng cũng bắt đầu lớn hơn: “Đang yên đang lành, anh nổi điên gì đấy? Tôi không giống con nhỏ thế thân kia của anh đâu, tôi nóng tính lắm đấy!”

vậy, không biết Chu Nghiễn Đình đến điều gì, bỗng cười bật ra. Nhưng đang cười, anh lại rơi nước mắt.

“Tôi nhớ… cô ấy cũng rất nóng tính. Hôm đó tôi tát cô ấy một , cứ cô sẽ làm loạn trong tiệc đính hôn. Nhưng cô ấy không làm gì cả.”

Chỉ có người được mới có quyền tùy tiện.

Lúc đó, tôi đã biết rõ vị trí của mình trong lòng anh là gì rồi. Còn dám làm gì nữa?

Sắc mặt Nguyễn Tô bỗng chốc tái nhợt: “Tống Tri Ý…? Anh biết chuyện của cô ta rồi?”

“Ừ.”

“Rồi sao? Đừng nói với tôi là… đến tận khi cô ta chết, anh mới phát hiện người anh thật sự là cô ta nhé?”

Chu Nghiễn Đình mím môi: “Đúng vậy. Đám hủy rồi. Anh không em nữa.”

Nguyễn Tô bật dậy: “Không được! Anh đã hứa sẽ em, sẽ Ôn Hề như con ruột, sẽ mãi mãi đối xử tốt với mẹ con em, sao có thể nuốt lời?”

Chu Nghiễn Đình cụp mắt, từng chữ từng chữ đều lạnh băng: “Nếu không em nhất quyết bắt cô ấy ở lại dự tiệc đính hôn, cô ấy đã không chết.”

Nguyễn Tô chết lặng, rồi bật cười: “Anh trách em à? Anh thực sự trách em sao?”

“Nếu không trong lòng anh vẫn không buông bỏ cô ta, em có cần làm đến mức này không?”

anh cũng không nhận ra đúng không? Ngủ cũng gọi tên cô ta, đi mua đồ cũng chọn đúng kiểu dáng, đúng size mà cô ta thích.”

“Anh rõ ràng là cô ta rồi!”

“Trong chuyện này, người đạo đức giả là anh. Người hại chết cô ta… cũng là anh!”

“Với lại, hôm em nói để cô ta dự tiệc xong rồi đi, anh là người thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng nhìn thấy cô ta thêm một chút, đúng không?”

Chu Nghiễn Đình im lặng hết mọi lời. tay bên siết chặt thành nắm đấm.

Tôi đứng bên , hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Cảm giác hỗn loạn vô cùng.

Bên ngoài bắt đầu mưa. Sấm rền ầm ầm.

Hai người đối mặt căng thẳng trong khách. Tầng trên truyền khóc của Ôn Hề: “Mẹ ơi… ba ơi…”

Chu Nghiễn Đình ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, chỉ tay ra cửa, nhìn thẳng Nguyễn Tô:

“Biến.”

bây giờ.”

12.

Nguyễn Tô và con gái rời đi trong đêm.

xong vở kịch hỗn loạn này, nói thật… tôi chẳng thấy hả hê gì cả. Chỉ thấy nực cười.

Thậm chí, lúc này tôi còn mong — người mà Chu Nghiễn Đình đầu đến cuối luôn là Nguyễn Tô.

Nếu không… chết của tôi chẳng khác nào một trò cười rẻ tiền.

nhận ra quá muộn… thà không có còn hơn.

Đợi biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, Chu Nghiễn Đình ngồi tựa vào sofa, ánh mắt trống rỗng. Một lúc lâu sau, tôi thấy anh nghẹn ngào bật ra.

Nói mới để ý, tôi từng thấy anh khóc.

Một lúc sau, tôi gần như sắp ngủ gật rồi…

Chu Nghiễn Đình bỗng bật dậy như phát điên, chạy lao ra ngoài.

Anh lục tung thùng rác.

Mưa đổ người anh xối xả, chẳng mấy chốc, anh đã ướt sũng, nhếch nhác đến thảm hại.

May mà tôi là hồn ma, không cảm nhận được lạnh hay ướt gì cả. Anh lẩm bẩm:”Đồ đâu rồi? Là anh sai… lúc đó không nên vứt đi.”

À… thì ra anh đang tìm chiếc hộp tôi gửi cho anh.

Anh tìm suốt cả đêm, nhưng không tìm thấy gì cả.

Cuối cùng anh ngồi bệt trước cửa, vẻ mặt thất thần. Cũng may nơi đây là khu biệt thự, xung quanh chẳng có , nên không nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của anh.

Vương không ở lại qua đêm, sáng hôm sau đến nơi thì giật nảy mình:

“Ngài… ngài sao thế này?”

Gương mặt Chu Nghiễn Đình cuối cùng cũng có chút sức sống trở lại. Anh mở miệng: “Thứ cô ấy gửi tới, lúc đó vứt đi rồi đúng không… nhưng tôi tìm mãi không thấy.”

Vương khựng lại, sắc mặt hơi thay đổi.

Một lúc sau, bà nói: “Thực ra tôi… vứt.”

Chu Nghiễn Đình lập ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.

“Ở đâu?”

Vương quay người đi về mình, Chu Nghiễn Đình lập đi theo sát phía sau.

Vương thở dài: “Cô Tống là một cô gái tốt, không có tâm địa gì xấu cả. Một mình đi xa như vậy… biết bao giờ mới quay về.”

Chu Nghiễn Đình khựng chân, cổ họng động: “Cô ấy sẽ không quay lại nữa.”

Vương không hiểu ý này, chỉ tưởng anh đã quyết định sẽ để cô ở lại nước ngoài. Bà lắc đầu:

“Thật tiếc… Trước đó cô ấy còn hay hỏi tôi, anh thích ăn gì để nấu cho anh, nói mình không thích trang điểm đậm, nhưng vì anh thích nên cô ấy cũng cố gắng thích.”

“Cô ấy còn hỏi tôi nữa, hỏi mình có giống cô Nguyễn Tô không, có xinh bằng không. Lúc đó cô ấy cười toe toét, tôi cũng không dám nói thật, chỉ bảo cô ấy còn xinh hơn cả cô Nguyễn. xong, cô ấy vui lắm đấy.”

Chu Nghiễn Đình nghiêng đầu, tay bên run rẩy. Anh gần như lại bật khóc.

13.

Cuối cùng, chiếc hộp ấy cũng đến tay Chu Nghiễn Đình.

Anh nâng niu nó như một món bảo vật, đem về mình.

Tay anh chạm vào vỏ hộp — bụi bám dày, bẩn lắm. Anh vội lấy khăn giấy bên lau sạch sẽ, không dám mở , mà đi tắm, thay một bộ quần áo thật sạch.

Có lẽ đây là lần tắm lâu nhất của anh trước đến giờ.

Tôi đứng nhìn tất cả mà chỉ cảm thấy… nhàm chán.

Người chết là hết, mọi thứ đều trở thành hư vô.

Anh mở nắp hộp, nét mặt dần cứng đờ.

Bên trong là một tấm thiệp mời tiệc đính hôn của họ.

Mặt sau, tôi có viết một dòng chữ:

“Kẹo khó ăn lắm. Tôi không đẩy người, chết đi cho rồi!”

Ừ, cuối cùng, đúng là tôi chết thật. Coi như lời độc địa ứng vào tôi.

Trong hộp còn có một thứ nữa — là cặp nhẫn đôi mà chúng tôi từng làm cùng nhau.

Chiếc của anh, không rõ là vô hay cố ý, lâu đã bị anh đánh mất. Anh cũng chẳng đeo bao giờ.

Tôi thì nhặt được trong bụi cỏ dưới khu mình. Giờ tôi để nó chung với nhẫn của tôi, gửi trả lại cho anh. Dù sao cũng là anh trả tiền, coi như vật về với chủ.

Chu Nghiễn Đình nhìn rất lâu, cuối cùng, anh tháo chiếc nhẫn đính hôn với Nguyễn Tô ra. Đeo lại chiếc nhẫn năm xưa.

hôm đó trở đi, anh sa sút tinh thần hẳn.

Chuyện hủy hôn với Nguyễn Tô cũng nhanh chóng lan ra. sau đó, cô ta bị bóc phốt chảnh chọe, bắt nạt người mới, danh rơi đáy.

Lần này, Chu Nghiễn Đình không ra mặt dọn dẹp nữa. Thậm chí còn lạnh lùng nói:

“Đổ thêm dầu vào lửa đi.”

Đàn ông đúng là đáng sợ.

Ngày qua ngày, vậy mà anh vẫn tổ chức tang lễ cho tôi.

Tôi cũng không ngờ mình sẽ chết.

Lúc đó có người trên trời đề nghị: 【Hay là tôi xin cấp trên cho cô nói với anh ta một ?】

Nhưng đêm ấy, vì đã mấy ngày không ngủ, Chu Nghiễn Đình gặp tai nạn xe.

Ngày anh dần tỉnh lại, trời nắng đẹp.

Tôi đứng trước cửa sổ, chợt mở miệng:

“Chu Nghiễn Đình.”

Mi mắt anh run lên, dường như mở ra nhưng không sao mở nổi.

Tôi nói:

“Tôi không có người thân, cũng không có bạn bè. như chúng ta từng quen biết, anh giúp tôi làm một tang lễ nhé.

Tổ chức cho đàng hoàng một chút. Kiếp sau… chúng ta đừng gặp lại nữa.”

Căn yên lặng rất lâu.

Mãi sau đó, tôi mới thấy một giọng nói trầm khàn, rất :

“Được.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương