Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
có một tiểu học nhỏ xíu, gộp ba khối cũng chỉ lèo tèo có 8 . Tôi là con gái duy nhất đám, học giỏi nhất chứ, chẳng ai buồn để ý.
Thứ nhất, học hành ở thì vô dụng, đọc sách cũng đâu đổi công điểm.
Thứ , tôi là con gái. Mà con gái thì sao? cũng phải gả, học giỏi mấy cũng chẳng thêm được nào.
Thế nên hễ lớn một chút, con gái bỏ học đi ruộng hết, chỉ còn mình tôi bướng bỉnh ở . Tôi lười, chẳng buồn . Ngoài thì nắng chang chang, ruộng thì nặng bẩn, áo quần mới cũng lem. Ai thích thì , tôi thì .
thời buổi ai cũng chăm chỉ, riêng tôi ngày ngày trốn việc đi học. Thế là cứ mỗi lần tôi tan học, y như rằng nghe nội ngồi trước cửa xả:
“Con súc sinh, chạy đi ngày, chẳng tưới, phân chẳng nhặt, xui xẻo mới sinh loại súc sinh như mày. Con gái mà lớn tướng còn lông bông đi học, ở thì quấn lấy mấy thằng con trai…”
nội mắng ác , tôi kệ. gặm bánh bao, nhai dưa muối, nghe chửi. Sáng hôm sau, vẫn khoác cặp vải lên lưng mà đi học.
nội trừng mắt, định mắng tiếp thì mẹ tôi cản:
“Dương Dương là con gái! Nó muốn học thì để nó học, mẹ đừng quản .”
nội ném tôi một ánh nhìn độc địa, tôi cũng mặc kệ, quay lưng đi học.
có 8 , 3 một, 2 bốn, còn tôi với thì sáu. chỉ có một thầy giáo – Kiều Minh. vì ấy chân, gọi thành . Tôi học suốt 6 năm, cũng là 6 năm ấy dạy tôi, vì đơn giản chỉ có mỗi mình .
Tiết đầu tiên là tiết sáu. khập khiễng vào , đứng giảng toán hình. giảng nhanh , giảng xong thì kia lăn ngủ, chỉ còn tôi ngồi nghe.
cũng chẳng thèm giận, chỉ ném một đống bài tập lọc cọc đi sang một.
Tôi bài, nhai bánh bao. Bánh bao là mẹ chuẩn , sợ tôi đói bụng.
tôi có anh trai và một em trai, mẹ thương tôi nhất. Ăn mặc để thiếu, học hành cũng lo hết. Tiền học phí 8 hào, mẹ đóng ngay, còn biếu thêm 30 quả trứng.
Tôi xụ mặt nói:
“Đã đóng tiền , còn mang trứng .”
Mẹ liền vung tay tôi một tát, đau điếng, tôi nhảy dựng lên:
“Mẹ, sao mẹ đánh con?”
Mẹ trừng mắt:
“Người ta là thầy giáo, con gọi là thầy , sao gọi ?”
Tôi ấm ức dám cãi, lủi vào phòng bài.
biết nhờ trứng gà của mẹ hay do tôi lanh sẵn, mà tôi hay gọi trả lời. kia thì ngồi vui, còn tôi thì thực sự học được vài thứ.
Như lần xây mới, lúc đó mới 8-9 tuổi tôi đã biết cầm thước đo, vẽ sơ đồ, tính diện tích với mẹ.
Mẹ đi chợ thị trấn cũng kéo tôi theo, tôi biết xem cân, tính tiền.
Ở nhỏ này, chỉ cần biết chữ đã ghê gớm , huống hồ tôi còn tính toán được.
Mỗi lần có người khen, khóe miệng mẹ nở đầy tự hào:
“Con gái tôi giỏi hơn hẳn bọn trẻ khác.”
Hồi đó tôi vui .
Chỉ thiếu một chút thôi, tôi đã có thể vui vẻ như thế đời.
Năm ấy, mẹ tôi một mình leo núi hái táo dại. trượt ngã một đứng dậy được, phủi đất vẫn cõng giỏ táo về.
Về đến , than nhức đầu. Hôm sau , cũng chẳng khỏi cửa. nghĩ chắc do mệt, chẳng ai để tâm.
Sáng hôm đó, tôi dậy sớm nấu cơm mẹ, còn xào tận 3 quả trứng. Mẹ ăn thì mỉm cười, trên gương mặt vẫn tràn đầy tự hào:
“Con gái mẹ giỏi quá, Dương Dương.”
Tôi hãnh diện , đi học.