Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Buổi sáng, tôi xin thầy Vương què nghỉ học, gật đầu. trưa, tôi đã về nhà.

mẹ vẫn dậy, tôi bếp nấu trứng to bà.

Tôi bưng , sau lưng nghe bà càu nhàu:

súc sinh, lại hoang phí đồ ăn!”

Tôi không thèm để ý, cẩn thận bưng phòng gọi mẹ.

Mẹ không đáp. Tôi đặt xuống, trèo lên giường lay lay:

“Mẹ, mẹ, đừng ngủ nữa.”

bà không nhúc nhích. Tôi lặng.

Tôi từng người , bản năng mách có chuyện lành. Tôi bên cạnh, nắm bàn tay mẹ run rẩy gọi.

, vừa định giành :

“Mẹ nghỉ ngày , còn muốn uống trứng, đúng là mẹ quý báu quá…”

khi ánh lướt qua giường, bà buông tay, rơi vỡ tan.

Tôi vẫn ngẩn. Tiếng vỡ hòa cùng tiếng gào khóc xé lòng của bà kéo tôi trở về.

Tôi nhìn sang mẹ.

Năm ấy, tôi 13 tuổi.

Mẹ tôi mất . Vừa chôn xong, đầu óc tôi vẫn như trên mây, kiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao mẹ lại đi luôn ? Tôi còn lớn cơ ! Tôi còn kịp mua kẹo mẹ ăn!

mẹ còn hứa, đợi tôi lớn sẽ đi Bắc Kinh chơi cơ !

Nửa tôi trằn trọc không ngủ nổi, liền ra mộ mẹ .

Người ta hay dọa đi quay đầu sẽ gặp ma, tôi đi được lại ngoái lại, đi suốt cây số mộ ma nào. Đúng kiểu bị lừa trẻ , tức thật sự.

Tôi thụp xuống trước mộ, bốn bề tối thui, đất còn tươi mới.

Không hiểu sao lại đây, chỉ biết là sợ, muốn quay về.

tận gần sáng, sương mù dày đặc, tôi díu lại.

Đang lơ mơ thì nghe tiếng động, ngẩng lên trong sương có bóng người.

Tôi giật mình, trong đầu lóe suy nghĩ: “Xong , gặp ma thật !”

bật dậy, lại lóe lên hi vọng: “Có khi nào là mẹ không?”

Nhìn kỹ lại thì không phải. Bóng người đó cao hơn mẹ nhiều, còn đi cà nhắc.

Tôi căng nhìn, bóng ấy càng lúc càng gần.

Trời sáng hẳn, người đó tiến ngay trước mộ, chạm với tôi.

bên trừng , tôi hụt hẫng, nhỏ giọng gọi:

“Vương què.”

cau :

“Sao em ở đây? qua em đây hả?”

Tôi im lặng. hỏi thêm, chỉ xuống, lôi ra mấy đồng tiền giấy, đốt vàng mã.

Giấy cháy hết, tro tàn bay tán loạn theo gió. lên, đi được vài thì ngoái lại:

“Em không về à?”

“Về.” Tôi hít mũi, quay lưng đi về.

yên phía sau thật lâu, khẽ gọi:

“Đi đường cẩn thận.”

Tôi lững thững về nhà. Vừa đặt chân cửa thì một cây chổi vung xuống:

ranh tiệt, đi đâu hả? loạn! loạn!”

Cán chổi vụt người đau điếng, tôi nghiến răng chịu, không dám né.

Né kiểu gì bây giờ? Nhà thì mẹ không còn, ai che chở. Ra ngoài thì phải về, về thì càng bị ăn đòn nặng hơn.

anh và em trai tôi thì ôm cơm chồm hổm xem trò vui.

khi bà đánh mệt mới dừng, hung dữ quát:

“Hôm nay đừng hòng ăn cơm, cứ ngoài cửa tao!”

Tôi im lặng trước cửa, người đau rát, mặt không cảm xúc.

Người trong làng đi ngang nhìn thì xì xào, tôi quan tâm nữa. Người duy nhất quan tâm tôi… đã không còn.

Mẹ tôi mất , nhà lập tức thành thiên hạ của bà .

Đi học ư? Quên đi, từ giờ không còn cơ hội.

Miễn không đói là may lắm .

Tùy chỉnh
Danh sách chương